Quả bom được dính vào vách khoang băng keo cao su, Ngô Bình lập tức dùng nhãn lực để xé lớp keo ấy ra, quả bom lập tức rơi xuống. Lúc này, chỉ còn chưa tới nửa phút nữa là bom sẽ nổ, ngay sau đó bên dưới đã vang lên một tiếng nổ lớn. Ngô Bình bảo cơ trưởng thu bộ càng bánh xe lên rồi nói với Đường Băng Vân: “An toàn rồi”. Đường Băng Vân nhăn mặt hỏi: “Anh làm kiểu gì thế?” Ngô Bình cười đáp: “Bom được gánh trên vách khoang bằng một loại keo, tôi vừa tung một chưởng, dùng nội kình để gỡ quả bom đó”. Đường Băng Vân thở dài một hơi rồi căm tức nói: “Những người đó thật quá đáng, tôi sẽ điều tra chuyện này rõ ràng”. Ngô Bình nhìn cô ấy: “Cô kể về Đường Môn đi, nếu tôi đã tham gia vào chuyện này thì cũng nên biết một chút”. Đường Băng Vân gật đầu: “Người có quyền lực nhất ở Đường Môn là ông nội tôi - Đường Thiên Tuyệt. Tiếp đó là tới người năm quyền kinh doanh là Đường Vô Tà và quản lý tổ chức ám sát Đường Vô Mệnh. Tiếp theo đến các đường chủ và những người họ hàng khác”. “Đường chủ và bốn đại đường chủ là có thể lực mạnh nhất, họ chia nhau quản lý việc làm ăn ở một tỉnh của Đường Môn. Các họ hàng khác thì có năm người nắm quyền nhiều nhất, ai cũng rất giàu có”. Ngô Bình: “Trong số họ thì ai muốn Đường Vô Mệnh chết nhất?” Đường Băng Vân: “Đương nhiên là Đường Vô Tà và bốn đại đường chủ rồi, còn năm người họ hàng kia thì tôi không rõ”. Ngô Bình: “Đường Môn quá lớn nên việc quản lý cũng gặp nhiều khó khăn”. Đường Băng Vân thở dài: “Nếu ông nội tôi mà khoẻ thì đâu ra nông nỗi này”. Ngô Bình gật gù: “Chữa khỏi cho Đường Vô Mệnh xong, tôi sẽ khám cho ông cô”. Đường Băng Vân gật đầu: “Ừm”. Mười phút sau, máy bay đã hạ cánh xuống Thục Cẩm, ngay sau đó đã có một chiếc xe đi tới, Ngô Bình và Đường Băng Vân lên xe ngay. Lên xe xong, Đường Băng Vân gọi điện thoại rồi nói với Ngô Bình: “Chúng ta đi gặp Đường Vô Mệnh trước”. Ngô Bình: “Ông ấy đang ở Đường Môn à?” “Ở một biệt viện khác tên là Kim Trúc Viên của nhà họ Đường, hồi nhỏ tôi từng luyện công ở đó”, Đường Băng Vân nói. Trên đường đi, Ngô Bình đã tìm hiểu về Đường Vô Mệnh. Ông ấy là con nuôi của Đường Thiên Tuyệt, là người có thiên bẩm phi phàm, hơn 30 tuổi đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên nên có thực lực rất mạnh. Ông ấy từng cứu mạng Đường Thiên Tuyệt, vì là người con thứ bảy của Đường Thiên Tuyệt nên Đường Băng Vân thường gọi ông ấy là bác Bảy. Đường Băng Vân coi như được Đường Vô Mệnh nuôi lớn, hai người thân thiết như bố con.