Uống cà phê xong, Bạch Băng giành thanh toán, sau đó cả hai chuẩn bị về huyện Cái. Vì thế Ngô Bình đã gọi Cương Tử lái chiếc Bugatti tới quán cà phê. Vài phút sau, một chiếc xe đen đỏ đầy mạnh mẽ đã đỗ trước cửa quán, tiếng động cơ rất lớn, làm mặt đất rung chuyển. Thấy chiếc xe đó, Bạch Băng ngạc nhiên hỏi: “Ngô Bình, xe này của em à?” Ngô Bình cười đáp: “Em được một người bạn tặng, chúng ta đi thôi”. Cương Tử phi con xe điện về, còn Bạch Băng đưa Bạch Băng về huyện Cái. Trong nội thành thì không thể đi nhanh được nên vừa lên đường cao tốc một cái, Ngô Bình đã nhấn ga lao vù đi, thậm chí còn tăng tốc lên 300 km/h. Vận tốc tối đa của xe này là 400 km.h, nhưng chất lượng đường cao tốc ở đây khá kém nên Ngô Bình không thể vít hết ga được, do đó anh chỉ giữ ở mức 300 thôi. Vì thế, Ngô Bình chỉ mất hơn hai chục phút để đi hết quãng đường gần một tiếng. Anh giảm tốc độ, sau đó chậm rãi đi tới tiểu khu Phúc An mà nhà Bạch Băng sinh sống. Tiểu khu này đã khá lâu đời nên không có bãi đậu xe, Ngô Bình đành đỗ xe ở bãi đậu xe gần đó rồi cùng Bạch Băng về nhà cô ấy. Khi hai người vừa đến cổng tiểu khu, một bác bảo vệ già đã cất tiếng chào: “Bạch Băng, mới về à?” Bạch Băng vội đáp: “Bác Chu, cháu mới về, bác vẫn khoẻ chứ ạ?” “Ừ”. Sau vài câu hỏi han, hai người đã đi đến một căn nhà. Bạch Băng lấy chìa khoá ra mở cửa, ngay sau đó đã nghe thấy tiếng ti vi, cô ấy gọi: “Mẹ ơi, con về rồi”. Một người phụ nữ trung niên đi ra, bà ấy khoảng hơn 50 tuổi: “Băng Băng về đấy hả con, đây là…” Mẹ Bạch Băng có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Ngô Bình. Ngô Bình nói ngay: “Mẹ ơi, đây là Ngô Bình - bạn của con”. Ngô Bình chào hỏi: “Cháu chào bác, cháu là Ngô Bình - bạn của Bạch Băng ạ”. Mẹ Bạch Băng quan sát Ngô Bình một lượt, cảm thấy chàng trai này rất khoẻ khoắn, tướng mạo cũng ưa nhìn thì mỉm cười nói: “Tiểu Bình hả, mau vào nhà ngồi đi cháu, để bác đi gọt ít hoa quả”. “Bác cứ kệ cháu ạ”, Ngô Bình vội nói. Mẹ Bạch Băng đi rửa táo và nho rồi mang ra bàn, sau đó mỉm cười hỏi: “Tiểu Bình, cháu làm nghề gì?” Rõ ràng mẹ Bạch Băng đã tưởng Ngô Bình là bạn trai của con gái mình, vì nếu không phải thì Bạch Băng dẫn anh về nhà làm gì? Bạch Băng nói: “Mẹ ơi, Ngô Bình biết y thuật nên con mời cậu ấy về khám bệnh cho mẹ”.