Hoàng Thiên Bá lắc đầu: "Không được, phải cung phụng mấy vị Bồ Tát sống đó, thiếu một người thôi tôi cũng sẽ gặp rắc rối. Cũng là vì có họ bảo hộ nên tôi mới sống được đến giờ". Ngô Bình đáp: "Tạm thời cứ vậy đi. Nhưng còn kẻ ở trong Bộ Công an kia, một xu cũng không được cho!" Hoàng Thiên Bá: "Chủ nhân, như vậy sợ rằng ông ta sẽ báo thù chúng ta". Ngô Bình cười lạnh: "Báo thù? Mười mấy người trong cuốn sổ này làm gì có ai yếu thế hơn ông ta? Ông nói với họ sẽ cho mỗi người thêm 5% lợi nhuận nữa!" Hoàng Thiên Bá đáp: "Như vậy thì có thể được". Đặt quyển sổ xuống, Ngô Bình nhìn sang Đan Ba thượng sư, hỏi: "Thượng sư cảm thấy thế nào rồi?" Đan Ba thượng sư vẫn còn đang thổ huyết, nãy giờ ngồi tự vận công cố gắng chữa thương. Đan Ba thượng sư đáp: "Đại tông sư mạnh đến kinh người, Đan Ba rất khâm phục". Ngô Bình đáp: "Lát nữa tôi sẽ giúp ông trị thương. Ông có thể tiếp tục làm việc cho Hoàng Thiên Bá, đãi ngộ không đổi". Thực ra đối với Đan Ba, làm việc cho ai không quan trọng. Quan trọng nhất là nhận được phần lợi tức tương xứng với công sức mình bỏ ra nên ông ta lập tức gật đầu đồng ý. Tiếp đó, Ngô Bình dùng chân khí tím để trị thương cho Đan Ba. Người là do anh đả thương nên chữa thương cũng khá thuận tay. Đan Ba nhanh chóng ngưng thổ huyết. Sau khi chữa xong cho Đan Ba, anh nói: "Mọi việc vẫn như cũ, có chuyện gì thì cứ báo cho tôi bất cứ lúc nào". "Vâng thưa chủ nhân", Hoàng Thiên Bá đáp. "Tôi về trước đây", Ngô Bình xua xua tay rồi rời khỏi nhà họ Lý. Về đến khách sạn thì đã tờ mờ sáng. Bạch Băng vẫn chưa ngủ, vẫn thức đợi Ngô Bình về. Nghe tiếng chuông cửa, Bạch Băng vội vã mở cửa thì thấy Ngô Bình đã đứng đó rồi. "Tạ ơn trời đất, em không sao!", Bạch Băng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống. Ngô Bình cười đáp: "Em thì có chuyện gì được chứ?" "Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa", Bạch Băng hỏi. Ngô Bình: "Mã Tuấn Kiệt sẽ bị trừng trị thích đáng, kẻ đứng sau anh ta cũng đã phải trả giá. Chị à, sáng mai chúng ta đi mua sắm, chiều về huyện Minh Dương nhé". Bạch Băng vui vẻ gật đầu: "Được!" Đêm đó, Ngô Bình tiếp tục luyện Thần Niệm. Hạo Thần đan vẫn còn tác dụng nên anh phải nhân cơ hội này để tu luyện. Bạch Băng ngủ trong một căn phòng khác. Cô trằn trọc mãi đến tận sáng mới nặng nề ngủ thiếp đi. Bạch Băng ngủ một mạch đến hơn mười giờ sáng. Sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện Ngô Bình đang ngồi bất động trong phòng khách. "Ngô Bình, em đang làm gì vậy?" Ngô Bình mở mắt, cười đáp: "Em đang thiền". Bạch Băng: "Để chị đi sửa soạn một lát rồi chúng ta đi ăn đã nhé".