Càng nghĩ càng giận, ông ta lấy điện thoại ra gọi. Giọng phụ nữ vang lên ở bên kia đầu dây: “Võ Vương Trình à, đã giết được chưa?” “Giết cái con khỉ! Bên cạnh tên nhóc đó có Địa Tiên. Cố tình chơi tôi đấy à?” Đối phương có vẻ ngạc nhiên: “Không thể nào, sao lại có Địa Tiên chứ!” Người đàn ông cười khẩy: “Tôi không mù, chẳng lẽ không nhận ra Địa Tiên sao? Nếu không nhờ trên người tôi có bùa gia truyền thì đã bị tên Địa Tiên ấy giết rồi!” Người phụ nữ nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi đã không điều tra kỹ càng. Tôi chân thành xin lỗi”. Ông ta bảo: “Chẳng trách tên Ngô Bình này dám đến Hải Thành tìm miếng ăn, hoá ra có Địa Tiên bảo vệ. Bây giờ làm sao đây?” Người phụ nữ đáp: “Lập tức về Hải Thành đi, rồi bàn bạc kỹ hơn”. Ông ta nói: “Tôi bị thương rồi, cần xử lý vết thương”. Người phụ nữ trả lời: “Được, tôi sẽ cử người đến đón”. Cúp máy rồi, ông ta lại mắng chửi tiếp. Bất thình lình, cả người ông ta cứng còng lại, ngoái đầu nhìn thẳng ra cửa. “Ầm!” Cửa bị đẩy ra. Ngô Bình vừa bước vào vừa nói: “Xem ra bị thương không nhẹ nhỉ”. Võ Vương Trình lạnh lùng hừ giọng: “Khá đấy, đuổi được đến tận đây!” Ngô Bình đáp: “Không rỗi hơi nói nhảm với ông. Nói đi, ông đến huyện Minh Dương với mục đích gì, ai phái đến”. Võ Vương Trình hờ hững đáp: “Nếu tôi không nói thì sao?” “Không nói?”, Ngô Bình giơ thanh sát kiếm lên: “Thế thì đành chém ông thôi!” “Bớt huênh hoang đi! Dù tôi mất một cánh tay thì cậu cũng không phải đối thủ của tôi!”. Ông ta là Nhân Tiên, dù bị thương nặng cũng chẳng e ngại thách thức của tu sĩ Tiên Thiên. “Thế à? Ông đánh giá bản thân cao quá rồi”, Ngô Bình vươn người, lắc tay, một luồng ánh sáng kiếm chém thẳng vào đầu ông ta. Võ Vương Trình cả kinh, trong lòng bàn tay có thêm một chiếc vòng vàng, dùng ngón tay cái ném nó về phía trước bằng hết sức mình. Thường thì ông ta sẽ có thể đánh bay thanh bảo kiếm kia, thậm chí là đập gãy nó. Nhưng thứ nằm trong tay Ngô Bình là sát kiếm, sắc bén vô cùng. Một tiếng “tinh” vang lên, chiếc vòng vàng ấy đã gãy. Đối phương không hổ là có tu vi Võ Vương, nhanh nhạy vứt vòng rồi lùi về. Ông ta nhanh nhưng kiếm của Ngô Bình còn nhanh hơn. Võ Vương Trình thấy tay trái mình lạnh toát, ngón trỏ và ngón cái đã bị kiếm khí chém đứt, một luồng sát khí xâm nhập cơ thể khiến ông ta không ngừng run rẩy.
“Dừng tay!”, ông ta gào lên.