Đường Thiên Tuyệt cười nói: “Trịnh Luân, cháu đến được chú rất vui”. “Chú à, việc của Đường Môn, cháu đương nhiên phải tới”, Trịnh Luân vội vã đáp, vô cùng kính cẩn với Đường Thiên Tuyệt. “Được được”, Đường Thiên Tuyệt mỉm cười gật đầu. Sau đó ông ấy nhìn sang Ngô Bình, cười nói: “Ngô Bình, hôm nay cháu vất vả rồi”. Ngô Bình: “Ông nội lại khách sáo rồi, cháu không thấy vất vả chút nào”. Đường Thiên Tuyệt cười ha ha đáp: “Vậy thì tốt rồi”. Những khách mời tiếp theo đa số là những nhân vật có máu mặt và có quan hệ mật thiết với nhà họ Đường. Đến tám rưỡi, Sở Thiên Anh và Phương Vĩnh Thương cũng tới, sau đó là Triệu Chính Lệnh. Họ tới là vì Ngô Bình mời nên anh đích thân ra tiếp đón. Những người tới đa số là người trong giang hồ. Thấy ba người họ không hoà nhập được với những người khác, Ngô Bình liền ra trò chuyện cùng họ. Triệu Chính Lệnh nhân cơ hội kéo Ngô Bình ra một góc yên tĩnh rồi nói: “Cậu Ngô, việc ở Hải Thành tôi hết sức xin lỗi. Thực ra nếu không vì nhà họ Triệu thì kẻ đó đã không nhắm vào cậu”. Ngô Bình đáp: “Người đó muốn hại tôi, tôi đương nhiên phải ra tay phản công”. Triệu Chính Lệnh cười đáp: “Miếng thịt mỡ sắp đến miệng ông ta rồi còn bị cậu cướp mất, tôi nghe nói ông ta tức suýt chết”. Ngô Bình khẽ thở dài: “Đắc tội với tai to mặt lớn đó, tôi chỉ sợ mình không có kết cục tốt đẹp”. Triệu Chính Lệnh nhìn quanh, sau đó nói nhỏ: “Cậu cứ yên tâm, người đó giờ đã không thể nào ra tay với cậu được nữa, bởi ông ta sắp bị luân chuyển khỏi chức vụ hiện tại rồi”. Ngô Bình mừng rỡ: “Ồ, sắp bị điều đi sao?” Triệu Chính Lệnh: “Ông ta "ăn" nhiều quá khiến một ông lớn khác ngứa mắt. Không ngoài dự đoán, tôi sẽ tiếp quản vị trí của ông ta”. Ngô Bình vội vã đáp: “Chúc mừng ông nhé!” Triệu Chính Lệnh xua tay cười đáp: “Chuyện còn chưa chắc chắn, giờ nói ra có hơi sớm”. Hai người họ nói chuyện riêng thêm vài câu, sau đó lại quay lại bữa tiệc trò chuyện cùng những người khác. Sở Thiên Anh vô cùng cảm kích Ngô Bình, nếu không nhờ anh chữa vết thương cho thì có lẽ ông ấy vẫn đang đau đớn sống không bằng chết. “Cậu Ngô, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cậu đã trở thành nhân vật lớn thế này, quả thực rất giỏi”, ông ấy chân thành nói. Ngô Bình cười đáp: “Sở tướng quân khách sáo rồi. Lần trước trị liệu xong ông cảm thấy thế nào?” Sở Thiên Anh cười đáp: “Hoàn toàn bình phục rồi, không đau một chút nào nữa!” Phương Vĩnh Thương nói: “Y thuật của cậu đúng là thiên hạ vô song, tôi và Thiên Anh đều vô cùng biết ơn cậu. Sau này nếu cậu có việc gì cần đến chúng tôi thì chỉ cần nói một tiếng, chúng tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực hỗ trợ”. Mấy người họ đang nói chuyện thì đột nhiên một người đàn ông trung niên xuất hiện. Người đó có khí tức rất mạnh, là một cao thủ ở cảnh giới thứ hai của Địa Tiên. Người này mặc một chiếc áo choàng màu bạc, vóc người cao lớn vạm vỡ. Đường Thiên Tuyệt nhanh chóng bước tới, cung kính chào hỏi: “Chào mừng chiến thần Lăng Thiên, anh tới đây đúng là vinh dự của Đường Lâu!” Chiến thần Lăng Thiên khẽ gật đầu: “Anh Đường, nhiều năm chưa gặp lại”.