Chưởng quầy kinh ngạc hỏi: “Cậu Ngô, cậu có thể thay đổi quẻ bói ư?” Ngô Bình bình thản đáp: “Một khi biết về ngành này rồi thì sẽ không thấy khó nữa”. Đường Băng Vân hớn hở nói: “Thế thì Phong Tiên mất ngủ là cái chắc”. Ngô Bình lấy giấy bút ra rồi nói: “Tôi sẽ liệt kê mấy thứ, mọi người nhanh chóng đi chuẩn bị để lát còn dùng luôn”. Đường Băng Vân cầm lấy tờ giấy rồi sai người đi chuẩn bị ngay. Nửa tiếng sau, Phong Tiên đang ngồi trong phòng khách của một ngôi nhà lớn, ông ta mặc áo bào màu thanh, mái tóc dài hoa râm, khoảng 60 tuổi, dáng người ông ta không cao, hơi gầy, mắt nhỏ, miệng mím chặt, lông mày thì chau lại. Ông Vương đang đứng trước mặt Phong Tiên với vẻ rụt rè, sợ sệt. “Người đó bảo sẽ tới tìm tôi ư?”, Phong Tiên hỏi, giọng nói ông ta khàn một cách đáng sợ, như thể bị viêm họng. Ông Vương đáp: “Vâng, cậu ta nói thế ạ”. Phong Tiên xua tay: “Được rồi”. Ông Vương rời đi, ngay sau đó có một người đàn ông trung niên lưng gù to béo đi tới. Mỗi khi ông ta muốn nhìn ai thì đều phải quay mặt sang một bên rồi mới ngẩng lên được, đôi mắt của lão cũng rất hung ác. “Đại ca, thằng này dám uy hiếp đại ca, đáng chết! Để em đi giết nó!” Phong Tiên xua tay: “Tam đệ, đừng lỗ mãng! Có lẽ nó chỉ doạ tôi thôi, nhưng nó quên mất là sở trưởng của tôi là xem bói”. Người đàn ông lưng gù cười nói: “Đúng, anh xem cho nó một quẻ đi”. Phong Tiên gật đầu, sau đó lấy mai rùa màu trắng ra rồi ném mấy đồng tiền phép vào, tiếp đó ông ta cầm mai rùa lên rồi lắc theo một tiết tấu nhất định. Cùng lúc đó, Ngô Bình đã bày binh bố trận xong. Anh dùng một loại phấn đặc biệt để vẽ một bàn đồ loằng ngoằng, ngoài ra còn đốt 12 cây nến ở xung quanh. Đây là nến âm, dùng dầu thi và bảy loại khoáng vật tạo thành, khi đốt lên sẽ toả ra một mùi kỳ lạ. Lúc này, Ngô Bình ngồi giữa bàn đồ, năm đồng tiền phép đã hấp thu tà lực Bạch Cốt nằm trong lòng bàn tay anh. Anh bắt đầu lẩm bẩm thần chú, nến âm ở xung quanh nhấp nháy. Tà lực Bạch Cốt bắt đầu toả từ tiền phép ra, sau đó hoá thành một hình vẽ phức tạp, và chỉ có một mình Ngô Bình nhìn thấy. Đường Băng Vân đứng ngoài phòng xem qua kính thuỷ tinh, cô ấy thấy rõ từng hành động của Ngô Bình rồi lẩm bẩm: “Cách nhau xa như vậy mà có thể thay đổi được quẻ bói ư?” Tiêu Tam Nhãn có kiến thức sâu rộng, ông ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Ở Thiên Kinh chỉ có một mình Phong Tiên giỏi bói toán. Chỉ cần ông ta reo quẻ là cậu Ngô sẽ cảm nhận được và thay đổi quẻ bói”. Tại nhà của Phong Tiên, ông ta ném bảy đồng tiền phép xuống thành một thế trận, sau đó đã có một hình vẽ hiện lên trên không trung. Phong Tiên có thể cảm nhận được nó bằng một bí truyền để phán đoán. Hình vẽ vừa xuất hiện, toàn thân ông ta đã chấn động, sau đó biến sắc mặt rồi hô lên: “Không thể nào!” Người đàn ông lưng gì giật mình nói: “Đại ca, sao thế ạ?” Phong Tiên câm nín hồi lâu, mặt thì tái mét. Ông lưng gù gọi lớn lên: “Đại ca, anh mau nói đi, rốt cuộc là làm sao?” Phong Tiên gạt hết tiền phép trên bàn đi rồi thở dài nói: “Có thể tôi sẽ khó bảo toàn tính mạng trong bảy ngày nữa”.
Ông lưng gù hoảng sợ: “Cái gì? Anh sẽ chết ư?”