Thần Y Trở Lại

chương 953 “biết sơ sơ thôi”.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thực lực của người này rất mạnh, dưới cái chộp tay của ông ta là vô vàn những sự biến hoá, dù Diệp Thần có giỏi đến mấy cũng không thể né được. Đúng lúc này, có một cái tay thò ra rồi đập nhẹ lên phía trước, người kia tránh nhanh đi như diện, sau đó ngạc nhiên nhìn chằm chằm Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu là ai?” Ngô Bình: “Diệp Thần là người của tôi”. Người đó cười lạnh nói: “Người của cậu? Cậu có biết Diệp Thần đã được sư phụ tôi chọn rồi chưa?” Ngô Bình bình thản đáp: “Sư phụ ông là Tiểu Võ Hoàng Trịnh Luân chứ gì?” Người kia ngẩn ra: “Cậu biết rồi ư?” Ngô Bình: “Ông ta đang ở tầng trên hả?” Người đàn ông: “Đúng vậy”. Ngô Bình nói: “Tốt, để tôi lên gặp ông ta”. Người đàn ông cười lạnh: “Gặp sư phụ tôi? Cậu chưa đủ tư cách đâu”. Uỳnh! Ông ta vừa nói dứt câu thì Ngô Bình đã tung một quyền ra, cùng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, nhưng thực lực của Ngô Bình lại mạnh hơn ông ta nhiều. Người này chỉ thấy mắt mình hoa lên, người thì bị đánh bay, không hề có lấy một cơ hội phản kháng. Sau khi ngã xuống đất, ông ta hộc máu rồi mất hết lực chiến đấu. Ngô Bình mặc kệ ông ta rồi đi lên tầng trên cùng Diệp Thần. Nhà Diệp Thần ở tầng sáu, khi hai người lên đến nơi thì thấy cửa mở toang, có một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách, đó chính là Tiểu Võ Hoàng Trịnh Luân. Có một cô bé chừng 10 tuổi đang ngồi cạnh ông ta, cô bé rất xinh, nhưng có vẻ yếu ớt, người thì gầy gò. Cạnh đó nữa đang có một người đàn ông trung niên bắt mạch cho cô bé. Người này để ba chòm râu, dáng người không cao, đầu nhọn, mặt tròn, mắt híp. Ngô Bình quan sát cách ông ta bắt mạch thì biết ngay là người cùng nghề. Trịnh Luân nhìn ra cửa, khi thấy Ngô Bình đứng sau lưng Diệp Thần thì ông ta không khỏi cau mày rồi hô to: “Ngô Bình?” Ngô Bình đi vào phòng khách rồi đóng cửa lại, cười nói: “Chú Trịnh, chúng ta lại gặp nhau rồi”. Trịnh Luân nhìn Ngô Bình rồi lại nhìn sang Diệp Thần, sau đó nhăn mặt hỏi: “Sao cậu lại đến đây?” Ngô Bình cười đáp: “Diệp Thần mời tôi tới để chữa bệnh cho em gái cậu ấy”. Trịnh Luân cau mày: “Cậu còn biết chữa bệnh ư?” Ngô Bình: “Biết sơ sơ thôi”. Trịnh Luân ừm một tiếng: “Trùng hợp quá! Tôi cũng đã mời một bác sĩ ở Giang Bắc đến, chính là ông Vạn Phùng Xuân đây, ông ta đang khám cho Diệp Vũ Hân rồi”. Ngô Bình quan sát Diệp Vũ Hân thì thấy cô bé rất gầy yếu, vì trúng một chất độc có dược tính chậm nên chất độc đã gây tổn hại đến hầu hết các bộ phận trong cơ thể, cô bé có thể sống đến ngày hôm nay quả là kỳ tích. Ngô Bình nói: “Không sao, cứ để bác sĩ Vạn khám trước”. Vạn Phùng Xuân đang híp mắt thì mở to ra, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, hỏi: “Cậu là Ngô Bình?” Ngô Bình: “Đúng”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio