Sau khi qua ba tuần rượu, Ngô Bình lạnh lùng hỏi Như Yên: "Cô là bạn của Lư Tuấn Phi sao?" "Cũng không hẳn". Lãnh Như Yên mỉm cười: "Bố của em là bạn của bố Lư Tuấn Phi, họ đã từng làm cộng sự một khoảng thời gian. Sau khi nhà họ Lư tiếp tục sử dụng khu biệt thự Thái Khang, họ liền bán tháo cổ phần quyền sử dụng khắp nơi. Lần này em đến là để khảo sát về khu biệt thự Thái Khang". Ngô Bình: "Ồ? Cổ phần quyền sử dụng của khu biệt thự Thái Khang sao?" Trác Khang cũng biết chuyện này, liền nói: "Nhà họ Lư có dã tâm rất lớn, bây giờ họ đang rao bán quyền sử dụng khu biệt thự Thái Khang, sau đó dùng khoản tiền này để khai thác khu vực bất động sản mới". Lãnh Như Yên gật đầu: "Đúng vậy, nhà họ Lư đã có được một mảnh đất xây dựng, họ muốn làm một dự án lớn nên giờ rất cần vốn". Ngô Bình tò mò hỏi: "Nhà họ Lư vừa mới khôi phục từ bên bờ vực phá sản đã mua đất rồi sao?" Trác Khang bật cười: "E là đằng sau chuyện này còn có nguyên nhân gì khác!" Lãnh Như Yên nói: "Bố em cũng nghĩ thế, e là nhà họ Lư còn có ý đồ khác, chỉ là chúng ta không biết mà thôi!" Sau khi xong tiệc rượu thì đã đến đêm khuya, Từ Quý Phi và Trác Khang đều đã về nghỉ ngơi. Ngô Bình và Lãnh Như Yên thì không đi, trong khu biệt thự này có rất nhiều phòng, tối nay họ sẽ nghỉ ngơi ở đây. Họ vào ở trong một căn nhà, Ngô Bình và Lãnh Như Yên ở sát vách nhau. Ngô Bình vừa đi vào phòng, đang định tắm rửa rồi đi ngủ thì nghe thấy có người gõ cửa phòng mình. Anh mở cửa ra thì thấy Lãnh Như Yên. "Cô Lãnh, có chuyện gì sao?", anh hỏi. Lãnh Như Yên cười nói: "Anh cứ gọi em là Như Yên đi". Đôi mắt đẹp khẽ chớp chớp, cô ấy nói: "Anh Ngô là cao thủ cảnh giới Khí, lại còn tinh thông y thuật tựa thần tiên, liệu anh có thể giúp em giải đáp vấn đề trong tu luyện không?" Ngô Bình: "Ồ? Cô gặp rắc rối gì sao?" Lãnh Như Yên gật đầu: "Em tu luyện Niêm Hoa Chỉ gia truyền trước nay vẫn rất thuận lợi. Nhưng gần đây em cứ cảm thấy hơi thở bị trì trệ, lúc nào cũng cảm thấy choáng váng". Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô tung chiêu ra đi để tôi xem". Hơi thở Lãnh Như Yên liền khựng lại, sau đó tay phải làm hình Niêm Hoa Chỉ. Anh thấy luồng nội tức vận hành trong mỗi đường kinh mạch của Lãnh Như Yên một vòng, mà đường vận hành này có vấn đề! Anh tập trung suy nghĩ một lúc, chân khí trong cơ thể vận hành trong cơ thể theo đường như con đường của Lãnh Như Yên. Lúc nó đi qua điểm nối giữa hai đường kinh mạch thì quả nhiên xuất hiện cảm giác trì trệ, đầu anh cũng thấy choáng váng. "Hửm? Đúng là choáng váng thật!", anh thầm cảm thấy kinh ngạc. Thấy Ngô Bình hơi choáng váng, Lãnh Như Yên vội hỏi: "Anh sao rồi?" Ngô Bình phất tay: "Không sao, tôi đang suy nghĩ về vấn đề cô nói". Lãnh Như Yên cười nói: "Thực ra tình trạng này cũng khiến bố em cảm thấy rất phiền não, có lẽ là do Niêm Hoa Chỉ mà nhà em học là bản không hoàn chỉnh". Ngô Bình gật đầu: "Có lẽ vậy. Thế này nhé, tôi sẽ nghĩ cách, sáng sớm mai tôi sẽ nói cho cô biết". Lãnh Như Yên gật đầu: "Vậy làm phiền anh rồi!" Lãnh Như Yên ra về, Ngô Bình thì lại không ngủ được, anh cứ suy nghĩ mãi về Niêm Hoa Chỉ. Anh đang nghĩ cách để giải quyết vấn đề chân khí bị trì trệ khi đi qua các điểm nối.