Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Lần trước có kẻ tên là Lục Kình Ba tới gây rối ở chỗ tôi, sau đó bị tôi xử lý. Ông ta chính là người của bang Long Xà. Lần này anh tới là vì ông ta sao?” Vừa nghe nhắc tới Lục Kình Ba, gã thanh niên đã nhớ ra một chuyện khiến mặt hắn lập tức tái đi. Hắn kinh ngạc hỏi: “Cậu…cậu họ Ngô sao?” Ngô Bình hi hi cười đáp: “Đúng vậy, tôi chính là Ngô Bình. Giờ anh có thể gọi cho bố mình, bảo ông ta bỏ ra mười tỷ mua lại cái mạng của anh”. Mười tỷ? Tả Lang sắp khóc đến nơi. Hắn vội vã nói: “Cậu chủ Ngô, tôi xin lỗi. Tôi không biết là cậu, là một người tên Liễu Linh bảo tôi tới đây. Tôi sai rồi!” Nghe đến cái tên Liễu Linh, Lâm Băng Tiên giật mình, nói: “Anh à, Liễu Linh là tên người quản lý của em”. Ngô Bình cau mày: “Quản lý của em?” Lâm Băng Tiên gật đầu, vẫn chưa hết kinh ngạc: “Trước khi tới đây em còn ngồi cùng chị ta. Không ngờ chị ta lại đi tìm người đối phó với em”. Ngô Bình hỏi chi tiết, biết được nguyên nhân là do Lâm Băng Tiên từ chối đi dự tiệc để đi ăn cơm với anh khiến Liễu Linh kia tức giận. Ngô Bình lập tức hiểu ra vấn đề. Anh cười lạnh nói: “Băng Tiên, người quản lý này ai giới thiệu cho em vậy?” Lâm Băng Tiên: “Là một người bạn trong giới giải trí giới thiệu. Người đó nói chị Linh rất tốt. Bọn em ăn cơm với nhau hai lần, thấy nói chuyện khá hợp. Ban đầu giám đốc Vệ sắp xếp cho em quản lý khác, nhưng do quan hệ của em và người bạn kia rất tốt nên cuối cùng e đã làm theo lời người đó, chọn Liễu Linh làm quản lý cho mình”. Ngô Bình đáp: “Em đổi quản lý đi nhé”. Sau đó anh cười nói với Tả Lang: “Cậu chủ Tả, còn không gọi điện đi sao?” Tả Lang sắp khóc đến nơi, nhưng giờ hối hận thế nào cũng không thể vãn hồi nữa. Hắn ta nói: “Cậu chủ Ngô, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm. Xin hay thả tôi đi”. Ngô Bình mặt đanh lại: “Anh đã trúng ám khí của tôi rồi, không sống được hết đêm nay đâu. Nếu không muốn chết thì gọi điện đi!” Tả Lang biết chuyện này không thể giải quyết êm xuôi nên đành gọi điện cho bố. Lúc này, Tả Vân Tinh đang luyện công. Là bang chủ bang Long Xà, ông ta luôn cẩn trọng từng ly. Nếu không phải trường hợp bất khả kháng thì tuyệt đối không tuỳ tiện động tay chân, cũng chính điều đó khiến việc ông ta tồn tại ở Thiên Kinh dễ dàng hơn. Đến cả những nhân vật tầm cỡ như Phong Tiên, Tiểu Vũ Hoàng cũng thường xuyên qua lại với ông ta. Đột nhiên, điện thoại rung lên, Tả Vân Tinh rất bực mình. Ông ta nhận lấy chiếc điện thoại từ tay đệ tử rồi hỏi: “Lại chuyện gì nữa?” Điện thoại vọng ra giọng Tả Lang như sắp khóc đến nơi: “Bố ơi, con đắc tội với cậu chủ Ngô. Cậu chủ Ngô nói nếu bố không muốn con chết thì cầm mười tỷ đến chuộc con”. “Cái gì? Mười tỷ?”, Tả Vân Tinh nổi trận lôi đình hỏi: “Cậu chủ Ngô nào?” “Cậu chủ Ngô lần trước dạy dỗ Lục Kình Ba đó”, Tả Lang đáp. Tả Vân Tinh giật thót mình. Ông ta không thể ngờ cậu chủ Ngô đó lại là Ngô Bình! Lần trước, ông ta vốn định mượn tay Lâm Thiên Vương trừ khử Ngô Bình nhưng sau đó Lâm Thiên Vương lại bị Ngô Bình giết! Sau chuyện đó ông ta biết Ngô Bình là đối tượng không nên dây vào nên từ đó tới giờ vẫn luôn lẩn tránh không ra mặt cho Lục Kình Ba.