Thần Y Trọng Sinh

chương 1288

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạc Phàm lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

12 chủ thần Ai Cập cổ này là hậu duệ của cổ thần, hắn vốn tưởng rằng sẽ có vài phần kiệt ngạo bất tuần của cổ thần.

Nhưng hắn sai rồi.

Tử vong khiến người ta trở nên nhát gan, thần cũng như vậy.

Hắn không nói gì, ý niệm vừa động, 99 hắc cầu xuất hiện ở phía sau, năng lượng cường đại dao động trực tiếp ngưng tụ thành tinh thể, xuất hiện sau lưng hắn.

Hắn giơ chân lên, bước lên trên bậc thang.

Chân vừa mới hạ xuống, một mặt quang bích bay từ bậc thềm này lên.

Trên mặt Mạc Phàm không có chút biểu cảm, không do dự đi qua quang bích này.

Theo hắn đi qua quang bích, quang ảnh giống hắn như đúc ở lại bậc thềm đầu tiên sau lưng hắn, một hắc cầu biến mất.

Hắn giống như sớm đã đoán được, không thèm nhìn quang ảnh ở trên bậc thang, lập tức đi lên trên.

Mỗi lần bước một bước đều để lại một quang ảnh, khí tức như liệt dương trên người Mạc Phàm nhanh chóng suy yếu theo quang ảnh lưu lại, hắc cầu ở sau lưng hắn cũng ít đi một cái.

ấ ổ ề ế ấThấy một màn như vậy, đám Aristotle và mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập đều nhếch miệng cười, tươi cười vì thực hiện được xuất hiện trên mặt bọn họ.

Ở khắp nơi trên thế giới, trước mấy màn hình lớn, một số người cũng cười theo.

- Tướng quân, bậc thang này có chỗ nào thần kỳ vậy?

Bên cạnh một người mặc quân trang trên mặt có vết sẹo, trên quân hàm có ba viên sao Kim to, một thanh niên sĩ quan phụ tá tò mò hỏi.

12 chủ thần của Ai Cập cổ muốn để Mạc Phàm lên tế đàn, chắc chắn là có mục đích.

- Tiểu tử Mạc Phàm này lên tế đàn, chúng ta không cần khởi động phóng mật mã nữa.

Tướng quân mặt sẹo kia hơi nhếch miệng, cười mỉa nói.

Vị tướng quân này còn chưa dứt lời, ông ta mới mở miệng, phụ tá sĩ quan này càng mờ mịt.

- Vì sao?

- Tế đàn này nhìn chỉ giống như là tế đàn, nhưng do Vô Tận Thâm Uyên ở đầu nguồn sông Nile biến hóa mà ra, sinh mệnh của Ai Cập đều đi từ trong sông Nile tới, Mạc Phàm đi lên tế đàn chẳng khác nào ngược dòng mà lên, không chỉ chịu Vô Tận Thâm Uyên bài xích, còn tương đương với đi lên con đường tử vong, người bình thường chưa lên được tế đàn sẽ chết, lực sinh mệnh của Mạc Phàm vượt qua tưởng tượng của chúng ta, tuy sẽ không chết, nhưng sẽ có một phần rất lớn ở trong nghịch lưu.

Tướng quân mặt sẹo cười giải thích.

Bọn họ từng phái cao thủ ở bên ngoài đi điều tra về Vô Tận Thâm Uyên, xác nhận Vô Tận Thâm Uyên có thể trở thành uy hiếp của bọn họ hay không.

Người ông ta phái đi không tốn nhiều sức liền đến Vô Tận Thâm Uyên, nhưng không một ai có thể đi lên trên tế đàn.

Thậm chí phàm là người tiến vào Vô Tận Thâm Uyên đều không thể đi ra, sở dĩ biết được tin đều do người vào trong Vô Tận Thâm Uyên liều chết quay lại.

Lúc đó ông ta mới biết tế đàn của Vô Tận Thâm Uyên đáng sợ tới cỡ nào.

Nếu đổi lại là ông ta, ông ta sẽ mặc kệ mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập nói gì, ông ta sẽ không lỗ m ãng chậm rãi tiến lên bậc thang như vậy.

Nếu Mạc Phàm lên bậc thang này, trừ phi hắn từ bỏ giết Aristo Nguyền Rủa Chi Thần, nếu không bọn họ không cần phải dùng vũ khí tiên tiến nữa.

- Những hư ảnh này là lực sinh mệnh và lực lượng Mạc Phàm để lại khi ngược dòng mà lên sao?

Sĩ quan phụ tá hiểu ra nói.

- Không sai.

- Nhưng cho dù thực lực của Mạc Phàm suy yếu, chúng ta cũng không nhất định giảm một số vũ khí tiên tiến để đối phó Mạc Phàm mà?

Sĩ quan phụ tá nhíu mày, suy nghĩ một lát nói.

Không phải Mạc Phàm chưa từng đi đến nơi khiến lực lượng suy yếu, Chúng Thần Sơn mà bảy thiên sứ chúc phúc, được xưng là vũ khí tiên tiến cũng không thể bắn vào được.

Tiên mộ Cửu U Cung, phàm là người tiến vào bên trong, ngũ cảm và các loại lực lượng đều bị hấp thu.

Trên sân đấu Hoa Sơn, đám Lâm Thiên Nam, Phượng Hoàng có thực lực thế nào, từng tầng lĩnh vực đè lên người Mạc Phàm, cuối cùng đều không thể áp trụ Mạc Phàm, trái lại bị Mạc Phàm giết người tăng cấp.

Cho dù tế đàn ở Vô Tận Thâm Uyên có thể hấp thu lực lượng và lực sinh mệnh của Mạc Phàm, cũng không có tác dụng mấy.

- Cậu đợi một lát thì biết.

Tướng quân mặt sẹo giống như đã dự đoán được sĩ quan phụ tá này sẽ hỏi như vậy, ông ta cười thần bí nói.

99 bậc thang, chỉ trong phút chốc Mạc Phàm đã đi tới tận cùng.

99 hắc cầu ở phía sau hắn không còn một mống, năng lượng dao động ngưng tụ thành tinh thể biến mất toàn bộ, khí tức yếu hơn trước rất nhiều.

Hắn lại như không cảm nhận được, một tay hắn vươn ra, trường kiếm Hồng Liên xuất hiện trong tay hắn, hắn thản nhiên nói:

- Tôi đã đi lên đây rồi, lần này bản thể của mấy người có thể ra rồi.

Hắn vừa mới nói câu này xong, không ít người nhíu mày, vẻ mặt sửng sốt.

- Đây còn chưa phải là bản thể của 12 chủ thần Ai Cập cổ sao?

Ngay cả mỹ nữ mặc cổ trang Ai Cập cổ cũng thay đổi sắc mặt, khẽ chớp mắt.

Cô ta phụng dưỡng Aristotle Nguyền Rủa Chi Thần hơn một ngàn năm, đều nhìn thấy Aristotle với hình thái này.

Nếu dựa theo lời Mạc Phàm nói, có khả năng cô ta chưa từng thấy bản thể của Aristotle.

Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đám Aristotle ở trước Kim Tự Tháp.

Mấy người này nhíu mày, trên mặt đều lộ ra vẻ kỳ lạ, nhưng không nói gì thêm.

- Mấy người đã không chịu đi ra, vậy tôi hủy những pháp bảo của các người trước, rồi tìm ra các người.

Hồng Liên trong tay Mạc Phàm kêu ong ong, một kiếm không do dự chém về phía “đám Aristotle”, kiếm khí như tơ xẹt qua không trung.

Khí tức của 12 bóng dáng này đã rất mạnh rồi, chỉ không kém hắn bao nhiêu, nhưng vẫn không phải là bản thể của đám Aristotle, chẳng qua chỉ là pháp bảo của bọn họ mà thôi, bản thể của bọn họ còn chưa dám ra đây.

Nếu hắn không đi lên tế đàn, chỉ sợ bản thể của bọn họ sẽ không ra.

Không đợi một kiếm của Mạc Phàm chém xuống đám Aristotle, một giọng nói từ tính vang lên.

- Tiểu tử, đôi mắt của cậu không tệ, nhưng hôm nay đôi mắt này sẽ rơi vào trong bóng đêm vĩnh viễn.

Giọng nói này vừa vang lên, một bóng dáng màu đen xuất hiện trước kiếm khí như tơ của Mạc Phàm. Tướng mạo của người này không khác người bình thường là bao, dưới mái tóc ngắn dám nắng là một gương mặt Châu Phi anh tuấn, lưng hùm vai gấu mặc trên người chiến giáp cổ xưa màu đen, phía trước chiến giáp có khắc một đồ án mãnh thú há to miệng.

Bàn tay tr@n trụi ở bên ngoài vươn ra, chộp lấy kiếm khí của Mạc Phàm.

Kiếm khí chém lên tay ông ta, trong lòng bàn tay ông ta có đồ án tương đồng với mãnh thú trên chiến giáp sáng lên, kiếm khí biến mất vào trong lòng bàn tay ông ta, biến mất không thấy.

Người này mới xuất hiện, 11 bóng dáng khác cũng xuất hiện theo.

Những người này không chỉ mặc chiến giáp tương tự, diện mạo cũng gần tương tự, giống như mấy anh em sinh cùng trứng, chẳng qua đồ án mãnh thú trước ngực, màu sắc, cùng với khí tức trên người mỗi người không giống nhau mà thôi.

Bọn họ cùng xuất hiện, thân thể “12 chủ thần” diện mạo vô cùng quỷ dị nhanh chóng biến hóa, có người biến thành quyền trượng đầu rắn, có người biến thành trường kiếm màu đen, có người thì biến thành cự phủ màu vàng…

Những binh khí này giống như có linh tính, chủ động bay vào trong tay những người đàn ông kia.

12 người này cầm vũ khí của mình, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn về phía Mạc Phàm.

Một người đàn ông mặc chiến giáp huyết sắc trong đó tiến về trước một bước, gõ quyền trượng hình xà trong tay xuống đất.

- Mạc Phàm, không phải cậu muốn giết Aristotle Nguyền Rủa Chi Thần tôi sao, vì cảm tạ cậu giúp chúng tôi thức tỉnh, tôi có thể nhường cậu ba chiêu.

Aristotle hơi nhếch miệng, nói với vẻ trêu tức.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio