Thần Y Trọng Sinh

chương 1321

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong đám người này, ngoại trừ Long Tuyệt ra, trong số những người sống chỉ có đạo sĩ là không tệ, dùng pháp lực toàn thân của ông ta tới khôi phục thực lực của Tiểu Khương Khuyệt rất được.

Chúc Thiên Cực cũng tạm, nhưng đến bây giờ hắn chưa muốn giết Chúc Thiên Cực.

Vị đạo sĩ kia cảm nhận được ánh mắt của Mạc Phàm thì nhíu mày, trong mắt xuất hiện do dự.

Nếu là trước đây, chắc chắn ông ta sẽ thử thực lực của Mạc Phàm một lần, nhưng hiện giờ ông ta không muốn.

Kiếm sĩ tóc bạc kia ít tuổi hơn ông ta một chút, nhưng thực lực trên ông ta một chút, sức chiến đấu lại càng mạnh hơn ông ta.

Phải biết rằng kiếm tu tồn tại vì chém giết, sức chiến đấu mạnh hơn người khác nhiều.

Cho dù là pháp đạo có tạo nghệ rất cao, cũng chỉ có hai phần nắm chắc thắng kiếm tu này.

Mạc Phàm chỉ khẽ giơ tay đã giết được kiếm sĩ tóc bạc kia, giết ông ta thì càng như thái rau.

Vị đạo sĩ này do dự một lát thì dời mắt nhìn Long Tuyệt, ý không thể rõ ràng hơn.

Long Tuyệt hơi nhếch miệng cười khẽ, vỗ tay đi ra.

- Được rồi, Mạc Phàm, chẳng trách nhiều người ỷ lại vào cậu nhiều như vậy, dựa vào chút thực lực này của cậu là đủ rồi.

Anh ta không biết vì sao Mạc Phàm lại biết nhiều như vậy, việc này cũng không phải bí mật gì, chỉ cần là tu sĩ ở Tu Chân giới, hơi hỏi thăm một chút sẽ biết được.

Tuy Mạc Phàm là người Địa Cầu, nhưng người truyền công pháp cho cậu ta thì chưa hẳn, Mạc Phàm biết cũng không kỳ lạ.

Nhưng Mạc Phàm ra tay đã giết được kiếm tu kia, chắc chắn cậu ta là người có thực lực mạnh nhất trong số người Địa Cầu anh ta từng gặp.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.

Hắn không thèm nhìn Long Tuyệt, tiến lên trước một bước, lúc chân hạ xuống đã tới trước người vị đạo sĩ kia.

- Ông có phải là vị đạo sĩ kia hay không đã không liên quan gì nữa, tôi nhận tu vi của ông.

Vị đạo sĩ kia thấy Mạc Phàm chộp tới, vẻ mặt ông ta thay đổi.

Dưới chân ông ta vừa động, một đại bát quái lập tức xuất hiện dưới chân ông ta, ông ta vội vàng muốn lui về sau.

Cùng lúc đó Long Tuyệt nhíu mày, sắc mặt khó coi hơn.

Mạc Phàm này quá kiêu ngạo, tuy anh ta là tôi tớ của Long Ngạo Thiên, nhưng cho dù ở Tu Chân giới, cũng có không biết bao nhiêu người cung kính với anh ta, dù sao anh ta là tôi tớ của Ngạo Nhật Sơn Tông, địa vị cao hơn rất nhiều tu sĩ.

Mạc Phàm chỉ là một người Địa Cầu tiếp nhận truyền thừa, vậy mà không để anh ta vào mắt.

Chuyện này giống như một tên hai lúa khinh bỉ quý tộc, quý tộc không thể nhịn được, anh ta càng không thể nhịn.

- Mạc Phàm, cậu muốn chết à?

Thân thể anh ta nhoáng lên một cái, liền đến bên cạnh Mạc Phàm.

Năm ngón tay anh ta nắm chặt, một sơn ảnh vĩ đại xuất hiện trên đỉnh đầu Mạc Phàm, theo một quyền của Mạc Phàm đánh tới, sơn ảnh cũng hạ xuống.

Xung quanh lập tức như trời sập xuống, đè người ta không thở nổi.

Ở đây đều là cao thủ, có thể bị đè không thở nổi, đủ để thấy Long Tuyệt khủ ng bố tới cỡ nào.

Mạc Phàm cũng không thèm nhìn Long Tuyệt, giống như Long Tuyệt không tồn tại, một tay hắn chộp lấy đạo sĩ kia.

Mạc Phàm vừa ra tay, bát quái đồ chuyển động dưới chân ông ta lập tức dừng lại.

Không chỉ bát quái đồ, pháp lực toàn thân của vị đạo sĩ này cũng không thể nhúc nhích một chút.

Sắc mặt vị đạo sĩ kia lập tức khó coi, trong mắt xuất hiện vẻ tuyệt vọng, kêu lên với Long Tuyệt:

- Long thiếu, cứu tôi.

- Anh ta không cứu được ông, tu vi của ông tôi nhận, người kế tiếp sẽ là anh ta.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Hắn nắm lấy vị đạo sĩ kia, trong lòng bàn tay chớp lóe hào quang, năm ngón tay nắm chặt.

Khí huyết, linh khí, thần hồn trên người đạo sĩ kia đều tụ tập về phía tay hắn, chỉ trong phút chốc liền ngưng tụ thành một viên trân châu.

- Anh, cẩn thận.

Đám Tiểu Vũ ở bên cạnh thấy Mạc Phàm thờ ơ, vội vàng nhắc nhở.

Đúng lúc này, một quyền như núi của Long Tuyệt đánh lên người Mạc Phàm.

“Rầm!” một tiếng thật to, giống như là sơn băng, lực lượng như núi nổ tung trước người Mạc Phàm, kình phong nhấc lên.

Những người ở xung quanh Mạc Phàm bị thổi thất linh bát toái, có một số người bị thổi bay đập mạnh vào vách núi.

Kình phong tán đi, quả đấm rắn chắc của Long Tuyệt đập lên vai Mạc Phàm.

Bả vai Mạc Phàm bị kéo ra, có thể thấy một vùng huyết nhục mơ hồ, nhìn thấy rõ xương cốt vỡ nát ở bên trong, máu tươi thấm ướt tay áo hắn.

- Anh!

Tiểu Vũ thấy Mạc Phàm bị thương thì kêu lên.

Đám Long Nhược Tuyết nắm chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Đám Chúc Thiên Cực thì vui vẻ, Mạc Phàm đến đây thì thế nào, không phải vẫn bị một quyền của Long Tuyệt phế cánh tay sao?

ề ề ể ếLong Tuyệt thì nhíu mày, một quyền này của anh ta không sử dụng toàn lực, nhưng một quyền này có thể khiến Thái Sơn đong đưa, vậy mà chỉ làm cánh tay Mạc Phàm bị thương.

- Cơ thể của cậu rất cường đại, có khả năng mạnh hơn Ngạo Nhật Sơn Thể của thiếu gia chúng tôi rồi.

Long Tuyệt nói với vẻ nghiêm túc.

Cái tay không bị thương của Mạc Phàm nắm lấy hạt châu do lực lượng của đạo sĩ ngưng tụ lại, ném cho Tiểu Khương Nguyệt.

- Đây là của con.

- Sư phụ, vai của người?

Tiểu Khương Nguyệt nhìn thoáng qua hạt châu trong tay, ân cần hỏi han.

Mạc Phàm cười khẽ, lúc này mới nhìn thoáng qua vai hắn.

- Ngạo Nhật Sơn Thể kém xa cơ thể tôi.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Ý niệm của hắn vừa động, Tạo Hóa Bất Diệt Ấn ở trên người sáng lên.

Âm thanh “ken két” vang lên, cánh tay hắn trở về lần nữa, trong chớp mắt huyết nhục mơ hồ cũng khôi phục như thường.

Cánh tay hắn hơi hơi chấn động, Long Tuyệt vội vàng lùi về phía sau, đứng ở nơi cách mười thước.

- Cậu đây là?

Long Tuyệt nheo đôi mắt lại, sắc mặt khó coi.

Cơ thể Mạc Phàm cường đại còn chưa tính, vậy mà còn có sức khôi phục cường đại như vậy.

Phải biết rằng Thần Thể cường đại cũng không dễ tu, tất phải trải qua rất nhiều thể tu, cũng là cửa khó đi qua nhất.

Cho nên phần lớn tu sĩ có được Thần Thể, trên cơ bản đều dừng lại ở cảnh giới này, kể cả Long Ngạo Thiên chủ nhân của anh ta cũng vậy, nếu không có cơ duyên rất khó đột phá.

Mạc Phàm lại đến được cảnh giới thứ hai của Thần Thể, Thần Thể cường đại đồng thời còn có được sức khôi phục đáng sợ.

- Đây là cái gì, một tên tôi tớ như anh không có tư cách biết, nhưng có một chuyện tôi có thể nói cho anh, tu vi hiện giờ của anh cao hơn tôi một chút, có thể làm đến điểm này trên cả Địa Cầu đã không có mấy người rồi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói

Long Tuyệt nắm chặt tay, trong mắt hiện lên sắc bén.

Nếu có chuyện mà anh ta ghét nhất, tuyệt đối là thân phận tôi tớ của anh ta, nhất là khi bị người khác nói sự thực anh ta là tôi tớ.

- Mạc Phàm, cậu muốn chết à, cậu may mắn tránh thoát thiếu gia nhà tôi, vậy tôi sẽ thay thiếu gia nhà tôi giết cậu, trái lại tôi muốn xem sức khôi phục Thần Thể của cậu mạnh hơn, hay quả đấm của tôi lợi hại hơn một chút.

Thân thể Mạc Phàm cường hãn thì thế nào, cũng chỉ là dùng một quyền đánh không chết, có thể đỡ thêm được mấy quyền.

- Còn nữa, không phải cậu muốn khôi phục tu vi của đồ đệ cậu sao, đợi tôi giết cậu xong, tôi sẽ lấy lại tu vi cho đồ đệ cậu, sau đó lại phế bỏ từng người một, còn em gái của cậu nữa, vậy mà mắt cô nhóc này có thể khôi phục, còn là một đôi Hồng Liên Chi Đồng, thiếu gia nhà tôi đã có được Hồng Liên Chi Đồng rồi, đôi này tôi nhận.

Long Tuyệt cười gằn nói tiếp.

Khi nói chuyện, hai tay anh ta hơi chấn động, trường bào trên người đều bị chấn vỡ, lộ ra chiến giáp toàn thân và khí quyền màu vàng.

Long Tuyệt vừa lộ ra hình dáng, thực chất hóa khí tức đáng sợ, sau lưng anh ta ngưng tụ thành một tòa đại sơn.

Hắc vân nhanh chóng ngưng tụ, tất cả Thái Sơn đều tối sầm lại, phong lôi lập tức mãnh liệt.

Năng lượng kh ủng bố dao động, chỉ trong chớp mắt đâu chỉ mạnh gấp trăm lần.

Một bóng dáng lớn hơn hình thể của Long Tuyệt một chút xuất hiện ở phía sau anh ta.

- Nguyên Anh sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio