Chỉ sau thời gian hút một điếu thuốc, Mạc Phàm quay về nhà ăn.
Người xem náo nhiệt còn chưa tản đi hết, nhìn thấy Mạc Phàm bình yên trở về, cả đám vô cùng khiếp sợ.
Đám người vừa rồi có ít nhất hơn mười, 20 người, đều là người trưởng thành cả. Mạc Phàm vào ngõ nhỏ với đám người này, Mạc Phàm đi ra, đám người này còn chưa ra.
Chuyện này...
- Cậu, cậu không sao chứ?
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Thư Băng Tuyết là vẻ khó mà tin, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Mạc Phàm, kinh ngạc nói.
Quá khó tin, một học sinh có thể đánh nhiều người như vậy.
Cho dù là người trưởng thành, một đánh hai ba người đều vô cùng khó khăn, càng không nói đến mười mấy người, nhưng Mạc Phàm làm được rồi.
- Tôi không sao, bọn họ có sao, sau này sẽ không có người quay về gây phiền phức và thu phí bảo kê nữa.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Có Đường Long quan tâm bên này, cho dù Lô Sơn có tiểu đệ khác, cũng không lật nổi cành hoa.
Mọi người sửng sốt, mãi mới phản ứng kip.
Việc buôn bán của bọn họ không dễ dàng, vốn là buôn bán nhỏ, giao này giao kia, giao xong không còn nhiều tiền lắm.
Tiền ít đi còn chưa tính, còn bị đám lưu manh này bắt nạt, chuyện này thật sự khó có thể chịu được.
Nghe Mạc Phàm nói không có người quay về thu phí bảo kê, không ít người vui vẻ, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Bọn họ nhịn đám Lê Sơn này đã lâu, cuối cùng không cần nhịn nữa.
- Thật tốt quá, Tiểu Tuyết, cô làm đồ ăn chưa, nếu chưa thì để bọn họ đến chỗ tôi ăn, tôi cho ăn miễn phí.
Bác gái bán Ma Lạt Thang hào phóng nói.
- Tôi cũng cho ăn miễn phí!
- Tôi cũng vậy!
Một đám người tranh nhau cướp, muốn mang Mạc Phàm qua ăn cơm.
Mặt Thư Băng Tuyết hơi đỏ lên, tay nhỏ nắm chặt góc áo.
Đồ ăn đã nấu xong, lập tức mang lên, lần sau sẽ để bọn họ đến nhà mọi người ăn.
Được rồi!
Đám người này không cướp với Thư Băng Tuyết nữa, mỗi người tản ra, Mạc Phàm theo Thư Băng Tuyết vào quán com.
Cậu ngồi trước đi, tôi ra sau nhìn xem.
Thư Băng Tuyết mang Mạc Phàm tới bàn nhỏ Bàn Tử ngồi, đi về sau bếp. Bàn Tử thấy Thư Băng Tuyết rời đi, mắt không lớn híp lại, vẻ mặt hèn hạ biểu cảm để tiện.
- Tiểu Phàm, có phải cậu nhìn trúng bà chủ hay không?
Giọng điệu Mạc Phàm nói chuyện với Thư Băng Tuyết, căn bản không giống như lần đầu tiên gặp mặt.
- Cậu nói xem?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Bàn Tử một cái.
Muốn tôi nói ấy à, trăm phần trăm là cậu nhìn trúng bà chủ.
Bàn Tử cười nói.
Quả thật bà chủ này rất được, không chỉ khuôn mặt tinh xảo, dáng người cũng
tuyệt, cay hơn lão vu bà nhà anh ta nhiều, trước sau lồi lõm, khi đi đường
như chữ “S” di động, tính cách cũng được, chắc chắn lấy về nhà vô cùng hạnh phúc. Tuy nhiều tuổi hơn bọn họ nhiều, nhưng cũng không thành vấn đề.
Nếu không phải anh ta có Hoàng Dao Dao, anh ta đã suy xét đến chuyện theo đuổi bà chủ.
Vừa rồi tôi không nghe rõ lắm, cậu lặp lại lần nữa.
Mạc Phàm lấy dây chuyền vàng của Bàn Tử ra, nắm trong tay, lạnh lùng hỏi.
Tôi nói, trăm phần trăm là cậu nhìn trúng đồ ăn của bà chủ, đồ ăn nhà này vô cùng ngon. Bàn Tử nhìn thấy dây chuyền vàng, sợ dây chuyền vàng bị Mạc Phàm biến thành cục vàng.
Mạc Phàm trừng Bàn Tử một cái, ném dây chuyền vàng cho Bàn Tử.
Sponsored by nhathuocankhang.com Kiếp trước từ khi hắn xông vào phòng
tắm, đưa Thư Băng Tuyết đến bệnh viện.
Có một khoảng thời gian Thư Băng Tuyết tắm không khóa cửa. Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, lúc này còn trẻ kích thích hắn mấy lần không nhịn được thiếu chút nữa nhào vào.
- Đúng rồi, Tiểu Phàm, cậu có biết chuyện có người khiêu chiến cao thủ thành phố Đông Hải không? Bàn Tử đeo dây chuyền vàng lần nữa, hỏi.
Mạc Phàm mới bưng chén trà lên để bên môi, bỗng nhiên dừng lại.
Cao thủ nước ngoài này có danh tiếng lớn nhỉ, vậy mà Bàn Tử cũng biết. - Cậu cũng biết?
- Đương nhiên tôi biết, tôi đều chuẩn bị đặt cược rồi.
Bàn Tử tự hào nói.
- Cậu chuẩn bị cược thế nào?
- Đương nhiên là Mạc đại sư kia. Bàn Tử cười đắc ý nói.
Mạc Phàm nhíu mày:
- Không phải cậu cược người đó thua đấy chứ?
- Đương nhiên cược thua rồi.
Bàn Tử nói chắc chắn.
Mạc Phàm không nói gì, có cảm giác quen không đúng bạn.
Nhưng tôi đặt một nửa người đó thắng.
Khóe miệng Bàn Tử nhếch lên, trong mắt hiện lên gian xảo.
Gần đây cuộc sống gia đình của anh ta không tệ, cha anh ta hào phóng cho anh ta 10 vạn tiêu vặt.
Anh ta vốn định đi mua xổ số, ai biết nghe thấy đặt cược này, lập tức động tâm.
Mí mắt Mạc Phàm khẽ nâng, Bàn Tử đúng là gian trá.
Đánh cược hắn thua mà nói, tỉ lệ đặt cược là 1:2, đánh cược hắn thắng mà nói,
tỉ lệ đặt cược là 1:18.
Nếu hắn bại bởi cao thủ nước ngoài, Bàn Tử không thua không thắng, nếu hắn thắng, Bàn Tử có thể kiếm gấp 17 lần, đây là kiếm tiền ổn định. Cậu đặt hết Mạc đại sư thắng đi. Mạc Phàm nói.
- Vì sao, chẳng lẽ cậu quen Mạc đại sư kia?
Bàn Tử tò mò hỏi.
- Trực giác.
Mạc Phàm tức giận nói. Nói với Bàn Tử càng nhiều, muốn giải thích cũng không nói được nhiều, không bằng không nói.
- Tiểu Phàm, có phải cậu có tin tức gì đó không?
Bàn Tử cười gian hỏi, bản sắc thương nhân lộ ra hết.
Anh ta nghe Mạc Phàm hai lần, hai lần đều buôn bán lời nhiều tiền, Mạc Phàm
mới mở miệng, anh ta liền ngửi thấy mùi tiền.
- Tôi đã nói với cậu rồi, có tin hay không tùy cậu.
- Tôi tin, tôi tin, quay về tôi bảo cha tôi đập vào đó ít tiền, ha ha.
Mạc Phàm không nói, anh ta cũng không hỏi nhiều. Chẳng qua trong tay hắn có 10 vạn cứ đập vào đó theo ý Mạc Phàm, tiền cha anh ta cũng đập vào theo sách lược của anh ta, kiếm thêm chút là được. Lúc này Thư Băng Tuyết bưng đồ ăn
đến, nghe thấy hai người nói chuyện, xen miệng vào.
- Hai người đang nói chuyện gì, có chuyện tốt kiếm được tiền sao? - Có thì có, bà chủ thử một chút không?
Bàn Tử híp mắt, nói chuyện đặt cược với Thư Băng Tuyết. Thư Băng Tuyết nghe nói là đặt cược, sắc mặt hơi đổi, lắc đầu.
Nếu cô ghét nhất gì, thứ nhất là Tôn Ngọc Trụ, thứ hai là đánh bạc. đánh bạc cha cô bán cô cho Tôn Bởi vì Ngọc Trụ, em trai cô mất đi cơ hội học tập, trong nhà nợ một đống tiền đánh bạc.
Bởi vì Tôn Ngọc Trụ luôn tới quấy rầy cô, cô gần như căm thù đánh bạc tận xương.
Tuy quả thật đây là cơ hội kiếm tiền, nhưng phản ứng đầu tiên của cô vẫn là từ chối.
- Tôi không muốn.
- Thật sự lời chắc không lỗ, vì sao không muốn?
Bàn Tử sửng sốt, khó hiểu nói.
- Tôi không có nhiều tiền lắm, vẫn nên thôi đi.
Thư Băng Tuyết cười, lắc đầu. Bàn Tử không biết Thư Băng Tuyết nghĩ Mạc Phàm biết.
gì, nhưng Đây là một cuộc đánh cược, nhưng cô mở quán cơm không phải cũng là đánh cược sao, nếu có một cơ hội, vì sao không thử, có lẽ có thể giúp cô một
bước này?
Hắn và Thư Băng Tuyết từng có da thịt thân thiết, nếu như đã giúp cô diệt trừ
Tôn Ngọc Trụ, chẳng bằng đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, lại giúp cô một tay.
Mạc Phàm mới nói xong, Thư Băng Tuyết hơi sững sờ, sau đó cười tự giễu.
Cô chán ghét đánh cược, nhưng bây giờ sao không phải đánh cược, chỉ là phương thức khác mà thôi.
Nếu có một cơ hội, quả thật đáng thử một lần.
Thành công, cô không còn là con chim nhỏ bị trói buộc. Chỉ trong chớp mắt, cô đã có quyết định.
Được, tôi sẽ thử.
Thư Băng Tuyết cười cảm ơn Mạc Phàm.
Bàn Tử thấy Mạc Phàm thuyết phục được bà chủ, cười nói:
- Bà chủ, đợi tôi đánh cược sẽ gọi cô, kiếm được tiền đừng quên mời tôi ăn
com.
- Yên tâm, nếu kiếm được tiền, hai người đến chỗ tôi sẽ được ăn miễn phí.
Thư Băng Trong Tuyết thoải mái nói.
tay cô còn 5 vạn mẹ cho gửi ngân hàng, nếu dựa theo phương thức Bàn Tử nói, có thể kiếm được hơn 85 vạn, đủ để giải quyết không ít phiền phức cho cô.
- Đúng rồi, Tiểu Phàm, vừa rồi cảm ơn cậu giúp tôi, tôi không có thứ gì tốt, cậu
hãy nhận lấy thứ này.
Nói xong Thư Băng Tuyết lấy ra một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn cổ xưa, bên trên
có khắc ký hiệu, phía trên khảm một viên đá màu lam ảm đạm không có ánh
sáng.
Nhìn thấy cái nhẫn này, mí mắt Mạc Phàm khẽ nâng, mắt sáng rực lên.