Hoa Tiểu Linh thấy hai người dừng tay, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn Mạc Phàm đẩy cảm kích.
Mạc Phàm có mâu thuẫn với Hoa gia, không có khả năng bảo cậu khám bệnh cho lão gia tử, cho dù cô đồng ý, đám Hoa Vinh Hoa Phong chắc chắn không đồng ý, chỉ có thể dựa vào Phổ Hoàng dai su.
Lúc này Hoa lão gia tử bị mấy vệ sĩ giữ chặt ở cầu thang lên tầng hai, Hoa Tiểu Linh và Phổ Hoàng đại sư vội vàng đi tới. - Phổ Hoàng đại sư, rốt cuộc cha nuôi tôi bị làm sao vậy, bị bệnh hay là?
Hoa Tiểu Linh ân cần hỏi hạn.
Bọn họ tìm không ít bác sĩ và đại sư đến, tất cả bác sĩ đều luôn chắc chắn lão gia tử bị thứ gì đó làm kích động, dẫn đến động kinh, cho uống một số thuốc về thần kinh, sau khi uống thuốc căn bản không có một chút chuyển biến, liền lắc đầu rời đi.
Mấy đại sư bọn họ mời lúc trước đều nói lão gia tử đụng phải tà khí, lập đàn vài lần rồi, cũng uống vào vài bát nước phép, kết quả đều như nhau, pháp lực của bọn họ quá thấp, không có biện pháp trừ tà khí này, mời người cao minh khác đi.
Tay Phổ Hoàng chạm vào mi tâm, nhìn chằm chằm Hoa lão gia tử, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng, mãi mà không nói gì. Ở ghế sô pha bên cạnh, tay Chu Trường Hoàng tạo pháp thuật, cũng nhìn về phía Hoa lão gia tử, sau đó chân mày cau lại. - Không phải đụng vào quỷ đấy chứ? Ông ta tưởng rằng Hoa lão gia tử bị quỷ nhập vào người, nhưng vừa rồi vừa nhìn, trên người lão gia tử không có một chút quỹ khí, trái lại giống như một tu đạo sĩ, linh khi trên người dư thừa, khỏe hơn người bình thường rất nhiều. Không phải đụng vào quỷ, cũng không giống trúng tà.
Ông ta từng thấy người đụng phải tà khí rồi, chắc chắn không phải như hiện giờ. Tu đạo nhiều năm như vậy, ông ta chưa từng thấy chuyện kỳ lạ như thế.
- Tất nhiên không phải.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, thần bí nói.
Vẻ mặt Chu Trường Hoàng sửng sốt, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó hiểu.
- Mạc tiên sinh, cậu nhìn ra rồi sao?
- Không khác nhiều lắm.
Mạc Phàm cười nói.
- Là thứ gì vậy?
Chu Trường Hoàng kính nể đồng thời tỏ mà nói.
- Lợi hại hơn ông nghĩ nhiều, cách xa lão gia tử một chút, đợi lát nữa ông sẽ biết.
Mạc Phàm nói.
- Hå?
Chu Trường Hoàng khẽ nâng mí mắt, không tiếp tục hỏi nữa, nghiêm túc đứng cạnh Mạc Phàm nhìn.
Mạc Phàm và Chu Trường Hoàng mới mở miệng, hòa thượng đứng bên cạnh Phổ Hoàng lúc trước hơi nhếch miệng, đi tới nói xen vào một câu.
- Chu sư huynh, mới bao lâu không gặp, không ngờ anh đã bị một đứa bé lừa gạt xoay vòng, cam tâm tình nguyện làm một con chó.
Vấn đề trên người Hoa lão gia tử, Phổ Hoàng đại sư sư phụ ông ta tạm thời chưa nhìn ra được, vậy chắc chắn là thứ gì khó lường.
Mạc Phàm lại nói đã nhìn ra, nhưng không nói cụ thể là gì, rõ ràng là dùng một câu thầy bói thường dùng lửa vạn người, tới lừa dối Chu Trường Hoàng, vậy mà tên ngốc Chu Trường Hoàng này còn tin.
Trên cơ bản ai cũng có thể nói thứ này rất lợi hại, cách xa nó một chút.
- Sư huynh?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn hòa thượng này một cái, lộ ra bất ngờ.
Chu Trường Hoàng nhíu mày, trong mắt lóe lên lửa giận, nhìn chằm chằm hòa thượng này nói:
- Tôn Trường Thọ, cậu nói cái gì, cậu sĩ nhục tôi thì được, nhưng không thể sĩ nhục Mạc đại sư.
Tất nhiên ông ta có quen hòa thượng này, là tên hái hoa tặc bị Phổ Hoàng tóm ba lần, lần cuối cùng bị Phổ Hoàng bắt được liền bái Phổ Hoàng làm sư, thay tên Vô Tâm.
Chỉ là trước khi Vô Tâm bị Phổ Hoàng bắt, tên Vô Tâm này là sư đệ ông ta, người của m Quỷ Tông, bởi vì bất mãn sư phụ truyền chức chưởng môn cho ông ta mà rời khỏi m Quỷ Tông, làm hái hoa tặc chuyên chơi đùa vợ người khác. - Tôn Trường Thọ là ai, mong anh gọi tôi là Vô Tâm, tôi sỉ nhục Mạc đại sư của anh thì sao, cậu ta bị sư phụ tôi nhắc nhờ ba lần, có thể tránh thoát ngũ chỉ sơn của sư phụ tôi sao.
Vô Tâm cười âm hiểm nói, trên mặt đều là đắc ý. Cho dù Mạc Phàm không lừa gạt, nhưng còn nhỏ tuổi như vậy không có khả năng là đối thủ của sư phụ ông ta. Sư phụ ông ta là cao tăng của Thiếu Lâm Tư, Thiếu Lâm Tự là nơi Tàng Long Ngọa Hổ, nếu Mạc Phàm dám động thổ trên đầu Thiếu Lâm Tự, không chừng hòa thượng ở đó dùng một chiêu đã giải quyết Mạc Phàm, chuyện này không kỳ la.
Lúc trước từng có cuồng đồ ỷ vào mình học được chút công phu, lại may mắn đột phá đến cảnh giới Nội Kình, cơ thể cường hãn hơn người bình thường, liền chạy đến Thiếu Lâm Tự tự xưng công phu thiên hạ đều là mánh khóe lừa gạt người khác, tổ tiên của mánh lừa gạt là Thiếu Lâm, ý nói công phu Thiếu Lâm Tự đều là giả.
Kết quả kẻ đó còn chưa nói xong, đã bị một tiểu hòa thượng quét rác nhẹ nhàng quét ra cửa, không biết sống hay chết.
Từ đó không còn ai dám nói như vậy, cũng ít có người khiêu chiến uy nghiêm của Thiếu Lâm.
Mạc Phàm cười mỉa, lạnh nhạt hỏi:
- Sư phụ ông rất lợi hại sao?
- Ít nhất lợi hại gấp một vạn lần cậu, thế nào cậu sợ sao, nếu sợ thì cầu xin sư phụ tôi tha thứ, nói không chừng ông ấy sẽ giống như không giết tôi năm đó, nhận cậu làm đồ đệ, thực ra làm hòa thượng cũng không có gì không tốt, nếu cậu muốn, cũng có thể uống rượu ăn thịt tán gái.
Khóe miệng Vô Tâm nhếch lên, cười đắc ý nói.
- Cho nên ông làm lớn bụng nhị phu nhân Hoa gia sao?
Mạc Phàm cười nhạt hỏi.
Lúc hắn nói Lạc Tử Yên mang thai, Lạc Tử Yên liếc mắt nhìn Vô Tâm một cái, ánh mắt này lừa được người khác, có thể lừa hắn sao?
- Cậu...
Vẻ mặt Vô Tâm ngẩn ra, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lạc Tử Yên lên núi lễ Phật là giả, tư thông với ông ta là thật.
Trước kia Lạc Tử Yên là đại mỹ nữ nổi tiếng ở thành phố Nam Sơn, danh tiếng có thể so sánh với Triệu Nguyệt của Tưởng gia.
Sau khi gả cho Hoa Phong, càng ngày càng đẫy đà.
Ông ta vốn không ôm hi vọng, loại phu nhân này đều có vẻ cao ngạo, bên cạnh lại có vệ sĩ, không tiện ra tay. Ông ta đùa giỡn vài lần, mới phát hiện Lạc Tử Yên căn bản là oán phụ dục cầu bất mãn, cơ bản không phí quá nhiều công phu liền tới tay.
Nhưng cho dù ông ta không muốn làm lớn bụng Lạc Tử Yên, sao Mạc Phàm biết được chuyện này?
- Cậu nói linh tinh, sao tôi có thể làm ra chuyện như vậy?
Vô Tâm vội vàng nói, biểu cảm trên mặt không được tự nhiên.
Nếu để Hoa gia biết người làm lớn bụng Lạc Tử Yên là ông ta, chắc chắn ông ta xong rồi, không chỉ Thiếu Lâm Tự không có chỗ cho ông ta dung thân, thành phố Nam Sơn cũng không có.
- Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, tự giải quyết cho tốt, cút đi, còn nữa, ở trước mặt tôi thì thu hồi những mánh khóe của ông đi. Mạc Phàm lạnh lùng nói. Vô Tâm nghĩ gì, sao hắn không đoán
được.
Vô Tâm nghiến răng, tức đến mức hai mắt phun lửa.
Ông ta muốn mượn sỉ nhục Mạc Phàm, để sỉ nhục Chu Trưởng Hoàng, giải hận
lúc trước.
Nếu Mạc Phàm bị Phổ Hoàng bắt lấy, thành sư đệ ông ta, Chu Trường Hoàng
là chó của Mạc Phàm, không phải đến lúc đó sẽ mặc ông ta sỉ nhục sao.
Ai biết lại bị Mạc Phàm đoán được.
- Cậu, xem như cậu lợi hại, cậu đợi đó, đợi sư phụ tôi chế ngự cậu, xem cậu còn mạnh miệng như vậy không? Ông ta nói xong đi đến chỗ đám Phổ Hoàng.
Lúc này vẻ mặt Phổ Hoàng nghiêm túc, bỗng nhiên niệm a di đà Phật, kim quang trên người tỏa ra.
- Nghiệt súc, tao biết mày ở trong đó, còn không ra nhận lấy cái chết?
Những lời này vừa vang lên, trên mặt người Hoa gia đều là khiếp sợ. - Cái gì?