- Giết tôi?
Mạc Phàm cười khinh thường, Phương Tử Phong chỉ là một pháp sư thuần túy, cho dù hắn không dùng thần thức đè ép Phương Tử Phong, ít nhất cũng có hơn một ngàn phương pháp có thể giết chết được Phương Tử Phong.
Phương Tử Phong muốn giết hắn, giống như một con kiến tuyên bố muốn diệt trời.
Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Phương Tử Phong, vỗ lên vai Phương Tử Phong một cái.
- Đời này anh không có cơ hội này, sau này cũng sẽ không có, anh làm người bình thường đi.
Hắn chỉ vỗ một cái, thân thể Phương Tử Phong chấn động, hai mắt mở to, một chút kim quang nổ tung trong mắt anh ta, sắc mặt anh ta lập tức như tờ giấy vàng, vô cùng khó coi.
Anh ta chậm rãi quay đầu một cách gian nan, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.
- Tiểu tử, cậu dám hủy đi năng lực của tôi?
- Không sai.
Mạc Phàm gật đầu.
Phệ Thần Thuật là cấm thuật ở Tu Chân giới, từng có tu sĩ cường đại vì rèn luyện thần thức, cắn nuốt thần thức của tất cả mọi người trên một tinh cầu.
Tuy pháp thuật mà Phương Tử Phong dùng không phải là Phệ Thần Thuật, năng lực có thể cắn nuốt thần thức người khác còn chưa cao hơn, nhưng giữ lại chỉ là tai họa.
- Cậu, Thần, Thần Điện sẽ không tha…
Phương Tử Phong vô cùng phẫn nộ nói.
Anh ta không có năng lực nuốt lực tinh thần, thì như một phế nhân, cũng không còn là người siêu năng lực muốn khống chế người nào thì khống chế người đó.
Anh ta còn chưa nói xong, cả người nghiêng sang một bên, “cộp” một tiếng ngã xuống đất, xung quanh lập tức sửng sốt.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, dời mắt nhìn Dư Bân đang quỳ trên đất.
- Hiện giờ hai chúng ta có thể giải quyết cừu của chúng ta rồi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Cậu đã đánh gãy tay của tôi, còn phế Phương thiếu, cậu còn muốn thế nào nữa?
Dư Bân giận dữ hét lên.
Dù sao anh ta cũng là ác thiếu Giang Nam, cho dù là quỳ vẫn có cao ngạo của ác thiếu.
Nhưng anh ta vừa nói xong, một tay bị gãy của anh ta, không nghe theo anh ta khống chế tát mạnh vào mặt anh ta một cái.
“Bốp!” Dấu tay màu đỏ tươi xuất hiện trên mặt anh ta.
- Một cái tát này trả thay Sử gia.
Mạc Phàm im lặng nói.
Vừa rồi Sử Hàng, Trần Huyền Phong ra mặt giúp hắn, tất nhiên hắn sẽ không vong ân phụ nghĩa.
- Cậu…
Sắc mặt Dư Bân dữ dằn.
Ở Giang Nam, có khi nào anh ta chịu nhục như thế, cho đến bây giờ đều là anh ta bắt nạt người khác, chưa từng có chuyện người khác bắt nạt anh ta.
Không đợi anh ta phản kháng.
“Bốp!” Lại một cái tát đánh vào mặt Dư Bân.
- Một cái tát này là tát thay lão tam, nếu để tôi nghe thấy chữ “Phế” nữa, tôi sẽ phế anh.
Mạc Phàm nheo mắt lại, lạnh lùng nói.
- Tiểu tử, chúng tôi là người của Lâm Khuynh Thiên Lâm thiếu, cậu dám làm như vậy với hai chúng tôi, cậu đừng mơ sống yên ổn ở Giang Nam.
Dư Bân như bị bệnh tâm thần quát lên.
- Lâm Khuynh Thiên?
Hắn nheo mắt lại, cười lạnh lùng.
Mạc Phàm vốn định tha cho Dư Bân, ở trong mắt những người khác Dư Bân là ác thiếu Giang Nam không thể trêu chọc, nhưng ở trong mắt hắn chỉ là con kiến, giết hay không giết căn bản không đủ lo lắng.
Nhưng nghe thấy ba chữ Lâm Khuynh Thiên.
“Bốp!”
- Cái tát này là dành cho Lâm Khuynh Thiên.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Rõ ràng chỉ là một cái tát, nhưng có không ít người cảm thấy lưng lạnh lẽo.
Gần như không ai không biết Lâm Khuynh Thiên ở Giang Nam, một trong tứ thiếu Giang Nam, đại công tử Lâm gia.
Tuy mới học đại học, nhưng được bồi dưỡng làm gia chủ kế tiếp của Lâm gia.
Mạc Phàm dám nói một cái tát này dành cho Lâm Khuynh Thiên?
Dựa vào những lời này, Lâm Khuynh Thiên có thể khiến Mạc Phàm biến mất khỏi tỉnh Giang Nam.
Sắc mặt Dư Bân khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú.
- Tiểu tử, rốt cuộc cậu là ai, có bản lĩnh báo tên cậu ra?
Thuật thôi miên của Mạc Phàm còn mạnh hơn Phương Tử Phong, còn không sợ Lâm thiếu bọn họ, nếu không phải kẻ ngốc thì không phải người thường.
Khả năng sau cao hơn một chút, bởi vì anh ta chưa từng gặp người nào nghe ba chữ “Lâm Khuynh Thiên” còn bình tĩnh như vậy.
- Mạc Phàm, Đông Hải!
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Mạc Phàm Đông Hải?
Dư Bân nhíu mày, hình như nghe thấy tên này ở đâu rồi, nhưng trong phút chốc không nghĩ ra được.
Anh ta không sốt ruột, nếu biết cậu ta tên là Mạc Phàm, còn sợ không tra được gốc gác của cậu ta sao?
Ngay cả Tần Kiệt Tần gia Đông Hải đến Giang Nam còn phải thành thật ứng xử, một Mạc Phàm, có thể làm gì được ở Giang Nam này?
Đợi chết đi.
- Bây giờ tôi có thể rời đi chưa?
Dư Bân lạnh giọng hỏi.
- Đi sao? Anh không đi được, anh chỉ có thể ra ngoài như Phương Tử Phong.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe dị sắc.
- Cậu…
Dư Bân nhíu chặt mày, sắc mặt xanh mét, không để anh ta phản kháng.
“Bốp!” Lại một cái tát vang lên.
Mặt Dư Bân nghiêng sang một bên, bị đánh hôn mê bất tỉnh.
Dư Bân té xỉu không lâu, hai bảo vệ ở nhà hàng nâng hai người này đi, trong nhà hàng mãi mới khôi phục lại như trước.
Không ít người vụng trộm đánh giá Mạc Phàm, tiếng bàn tán xôn xao.
- Mạc Phàm Đông Hải, sao lại nghe quen tai như vậy nhỉ?
Một người đàn ông trung niên cau mày, hỏi.
- Sao có thể không quen tai, thần y có thể chữa trị ung thư và bệnh truyền nhiễm ở Đông Hải tên là Mạc Phàm đó.Một người khách nói.
- Chẳng trách, không phải là cùng tên đấy chứ, Mạc thần y có thể là đứa bé được sao?
- Chuyện này thì ai biết được?
Người kia liếc mắt đánh giá Mạc Phàm một cái nói.
Thế sự vô thường, có nhiều chuyện trùng hợp lắm, có phải hay không đều không có gì kỳ lạ.
- Nhưng có phải hay không có quan hệ gì chứ, một bác sĩ mà thôi, nếu không thần phục Lâm gia, cũng sẽ bị chôn dưới đất.
- Nói rất đúng, uống rượu nào.
Người nọ cười ha ha nói.
Cho dù là Mạc thần y, cũng chỉ là một phàm nhân, dám làm Lâm Khuynh Thiên mất mặt, dù chỉ là một câu, cũng không khác gì tự tìm đường chết.
… Ở
bàn của Mạc Phàm, Sử Hàng và Phương Nhân Hiếu nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ tò mò, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.
Ngay cả Trần Tĩnh cũng khẽ đảo mắt, đánh giá Mạc Phàm, vẻ mặt không còn cao ngạo như trước.
- Lão đại, cậu thật sự là Mạc thần y Đông Hải kia sao?
Sử Hàng hơi kích động nói.
- Có phải hay không có liên quan gì sao?
Mạc Phàm nâng chén trà lên uống một ngụm, nói.
- Cũng phải.
Sử Hàng gật đầu.
Phương Tử Phong được gọi là kẻ điên ở Giang Nam, dưới tay Mạc Phàm căn bản không có bất luận đường sống gì.
Dựa và chút bản lĩnh ấy, Mạc Phàm có thể đặt chân ở Giang Nam, có phải thần y kia hay không đều không quan trọng.
- Lão đại, mặc kệ cậu là ai, tôi kính cậu một ly, cảm ơn cậu vừa tát Dư Bân kia một cái.
Sử Hàng giơ ly rượu lên nói.
Một cái tát kia của Mạc Phàm, coi như là vì Sử gia bọn họ, trút giận thay anh họ anh ta.
- Lão đại, tôi kính cậu một ly.
Trần Huyền Phong không nóng không lạnh nói.
Cái tát thứ hai của Mạc Phàm, xem như là lấy lại mặt mũi giúp anh ta.
- Còn tôi nữa.
Phương Nhân Hiếu cũng giơ ly rượu lên.
Đang ngồi, chỉ còn lại Trần Tĩnh vẫn để ly rượu ở trên bàn.
- Tĩnh Tĩnh, chúng ta cùng kính lão đại một ly đi.
Sử Hàng vội vàng liếc mắt ra hiệu với Trần Tĩnh.
- Có gì mà kính, anh ta tát Lâm Khuynh Thiên một cái, cách xui xẻo không xa, các anh tự mình kính đi, em không dám.
Trần Tĩnh ngồi yên nói.
- Lão đại, Tĩnh Tĩnh không hiểu chuyện lắm, cậu đừng trách móc.
Sử Hàng nhíu mày, vẻ mặt áy náy nói.
- Không sao, đều là bạn cùng phòng.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời Trần Tĩnh nói, vẻ mặt không đổi, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Trần Tĩnh chỉ là người phụ nữ không hiểu biết mà thôi, căn bản không cần phải so đo với cô ta.
Nếu hắn muốn so đo, Trần Tĩnh không chạy được.
Còn Lâm Khuynh Thiên, lần này hắn tới Giang Nam, nguyên nhân hơn non nửa là Lâm Khuynh Thiên.
Một cái tát chỉ là quà gặp mặt.