Trang phục chiến đấu của Long Tổ bọn họ ít nhất có thểchống chọi với ba kích toàn lực của cao thủ Tiên Thiên bình thường, hiệu quả phòng ngự rất mạnh.
Lại bị Mạc Phàm dùng một kiếm đâm phá, không khác gì đâm giấy dán cửa sổ.
Tuy vừa rồi người đàn ông gầy yếu kia không phòng bị, nhưng thanh kiếm này cũng quá sắc bén rồi.
Vẻ mặt Hiên Viên Long sửng sốt, nhìn về phía Hiên Viên Thai.
- Cha, đây là?
- Ừm, pháp bảo.
Hiên Viên Thai nheo mắt, lập tức hiểu ra.
Chẳng trách Mạc Phàm lại nổi tiếng như vậy, hóa ra là có pháp khí trong người.
Khóe miệng ông ta nhếch lên, tham lam hiện lên trên mặt ông ta.
- Mạc Phàm, cậu làm gì thế, vì sao lại làm hại thuộc hạ của tôi?
Hiên Viên Thai trầm giọng hỏi.
- Thương tổn thuộc hạ của ông sao?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Hiên Viên Thai một cái, cười lạnh lùng.
Đám người này nói nhiều như vậy, không giết bọn họ đã vô cùng nhân từ rồi.
Nhẫn trên tay hắn sáng lên, một đạo lôi quang xuất hiện trong tiểu lâu, trong phòng sáng lên.
Lôi quang của Tru Tà Kiếm vút lên, xuất hiện trong tay hắn.
- Vừa mở miệng còn có anh sao?
Trường kiếm của hắn chỉ về phía người đàn ông cao gầy khác.
“Răng rắc” một tiếng, điện quang trên Tru Tà Kiếm dài ra, hóa thành một đạo điện kiếm, bay về phía người hắn chỉ.
Chỉ trong chớp mắt, không để Hiên Viên Thai và người đàn ông cao gầy phản ứng kịp, tiểu lâu lại nhoáng lên một cái.
Ngực trái người đàn ông cao gầy bị điện kiếm xuyên qua, vẻ mặt rất thống khổ, bị định trên vách tường.
Sắc mặt Long Nhược Tuyết, Thỏ Tử và sáu người tiểu đội Thanh Long thay đổi, không chỉ có pháp bảo khiến mọi người sợ hãi, còn ra tay rất tàn nhẫn.
Bốn tiểu đội Long Tổ vì thuộc bốn thế lực khác biệt, vì tranh giành tài nguyên bình thường có nhiều xung đột.
Nhưng có rất ít người như Mạc Phàm, hai kiếm đóng đinh thành viên tổ đối phương trên tường.
Đám Long Nhược Tuyết hít vào một hơi khí lạnh, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
- Mạc Phàm, có phải cậu muốn chết không?
Hiên Viên Thai nắm chặt tay, trầm giọng nói.
Ông ta vừa dứt lời, gió mạnh như đao tùy ý mà ra quanh người ông ta, khiến người ta không rét mà run.
Mạc Phàm khiến hai người trong tổ bọn họ bị thương, không khác gi tát mạnh vào mặt ông ta hai cái.
Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.
- Có khả năng những thuộc hạ của ông đã quên thân phận của mình, đã quên tôi có thân phận gì, tôi giáo huấn bọn họ, ông có ý kiến gì sao?
Chỉ cho Hiên Viên Thai uy hiếp tiểu đội Thanh Long bọn họ, không cho hắn ra tay với Bạch Hổ, không có đạo lý này.
Cho dù thật sự có, cũng không thành lập ở chỗ hắn.
- Cậu!
Hiên Viên Thai nhíu mày, gió lạnh xung quanh dừng lại, nhưng bầu không khí vô cùng áp lực, tựa như một tòa đại sơn đặt trên không.
- Ông đã không có ý kiến, những người còn lại đều châm chọc, cũng đính vào tường hết cho tôi.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Không phải Bạch Hổ muốn bắt nạt Thanh Long hắn sao, vậy thì thu thập toàn bộ người của Bạch Hổ.
Ý niệm của hắn vừa động, trong phòng sáng lên, Tru Tà Kiếm phân ra làm năm đạo lôi kiếm, tốc độ vô cùng nhanh đâm về phía năm người.
- Mạc Phàm, cậu dám!
Hiên Viên Thai quát lớn một tiếng.
Mạc Phàm làm hai người bị thương đã đủ rồi, còn muốn đối phó năm người còn lại, ông ta thân là đội trưởng không thể nhịn.
Một tay ông ta vươn ra, một đại thủ ấn gần như ngưng tụ thành thực chất huyễn hóa mà ra, lấy lực dời núi lấp biển chộp lấy năm đạo lôi kiếm.
- Hiên Viên Thai, ông muốn ra tay với tôi sao, nếu ông ra tay với tôi mà nói, tôi sẽ phụng bồi tới cùng.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hiên Viên Thai nhíu mày, đại thủ đến bên cạnh lôi kiếm thì dừng lại, trái lại đánh về phía đầu Long Nhược Tuyết.
- Cậu dám động vào người của tôi, tôi sẽ đánh chết nha đầu này.
Hiên Viên Thai tức giận nói.
Ông ta không thể ra tay với Mạc Phàm, nhưng không có nghĩa không thể giáo huấn Long Nhược Tuyết.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, làm như không nghe thấy.
Lôi kiếm vẫn không dừng lại, vài tiếng “phập phập phập…” vang lên, năm người còn lại không ai chạy thoát, bảy người của Bạch Hổ bị treo ở trên tường.
Khí thế Đại Thủ Ấn của Hiên Viên Thai cũng cách đỉnh đầu Long Nhược Tuyết chưa tới nửa thước.
- Có tôi ở đây, tôi đảm bảo ông không làm hại cô ấy được đâu, nhưng ông dám xuống chút nữa, phương thức giống nhau, tôi lấy nghìn lần trả lại cho Hiên Viên Long, anh ta là thuộc hạ của tôi, tôi cảm thấy bây giờ tôi có tư cách này.
Mạc Phàm lạnh như băng nói.
Vẻ mặt Hiên Viên Thai thay đổi, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng, nhưng đại thủ dừng lại.
Mạc Phàm là đội trưởng của tiểu đội Thanh Long, con của ông ta là thuộc hạ của Mạc Phàm.
Mạc Phàm muốn giáo huấn Hiên Viên Long, ngay cả ông ta cũng không thể nhúng tay.
- Tiểu tử, cậu giỏi lắm, chuyện cậu làm 7 thuộc hạ của tôi bị thương, tôi nhất định sẽ báo cáo cho hội trưởng lão, xem đến lúc đó bọn họ xử phạt cậu thế nào.
Hiên Viên Thai giận dữ hét.
Từ khi Bạch Hổ bọn họ tồn tại đến nay, chưa bao giờ bất lực như thế.
Bảy người bị Mạc Phàm làm bị thương, vậy mà ông ta không dám động vào một người của Mạc Phàm.
Lúc này trong lòng ông ta như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, lửa giận thiêu đốt hừng hực trong lòng ông ta.
- Xử phạt tôi?
Mạc Phàm cười khinh thường, vươn một tay ra.
- Quay về.
Bạch Ngọc Kiếm và Lôi Kiếm giống như đứa bé nghe lời, Bạch Ngọc Kiếm vù một tiếng bay trở về, lôi quang trên Lôi Kiếm thu lại, từ nhỏ biến thành một tiểu kiếm lôi điện, trôi nổi quanh hắn.
Mấy người trên tường kêu lên đau đớn, ngã xuống đất.
Tay Mạc Phàm tạo mấy pháp ấn, bảy đạo thanh quang bay từ tay hắn ra, rơi xuống bảy người kia.
Vết thương của bảy người lập tức khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, không tới vài phút, biến mất toàn bộ, ngay cả vết sẹo cũng không có.
Chỉ là chút thương tổn đó mà thôi, muốn lưu lại chứng cứ, y tiên bất tử hắn ở đây, căn bản không có khả năng.
Vết thương của bảy người khôi phục, Long Nhược Tuyết chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn quái vật.
Bốn người vốn có chút thất vọng với Mạc Phàm, lúc này ánh mắt thay đổi rất nhiều, không còn khinh thường.
Đả thương người, làm vết thương người ta khôi phục trong chớp mắt, thủ đoạn này thật đáng sợ.
Hiên Viên Thai và Hiên Viên Long sửng sốt, trong con ngươi tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ, như ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bọn họ muốn tố cáo Mạc Phàm, phải có chứng cứ mới được, hiện giờ không có chút vết thương, cho dù đến chỗ trưởng lão cũng không có ai tin tưởng?
Bọn họ trơ mắt nhìn người của mình bị ngược, lại trơ mắt nhìn Mạc Phàm phá hủy chứng cứ.
Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt 8 người của Bạch Hổ cộng thêm Hiên Viên Long khó coi gần như có thể vặn ra nước.
- Mạc Phàm, xem như cậu lợi hại.
Hiên Viên Thai nhíu mày thành chữ “hỏa”.
- Ông còn muốn thử lại vài lần sao?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Nếu hắn nguyện ý, hắn hoàn toàn có thể khiến đám Bạch Hổ thương tích đầy mình, sau đó chữa trị cho bọn họ không nhìn ra chút nào.
Chuyện này đối với hắn mà nói, chỉ là chuyện mấy ý niệm.- Cậu!
Hiên Viên Thai phẫn nộ chỉ vào Mạc Phàm.
Hắn chưa bao giờ bị người như vậy ức hiếp, nhất là bị một người nhỏ tuổi hơn ông ta.
- Mạc Phàm, cậu rất lợi hại, nhưng tôi đợi xem lát nữa khi cậu chấp hành nhiệm vụ có thể có bao nhiêu bản lĩnh.
Hiên Viên Thai nghiến răng nói, trong mắt lóe lên tàn nhẫn.
Lúc trước ông ta còn có chút nghi ngờ thực lực của Mạc Phàm, hiện giờ ông ta có thể chắc chắn, Mạc Phàm chỉ là pháp sư, ỷ vào hai kiện pháp bảo mà thôi.
Ông ta đang muốn nhiệm vụ của Mạc Phàm thất bại, sau đó nghĩ biện pháp giết chết Long Nhược Tuyết, đẩy con trai ông ta lên vị trí Long Vương.
Mạc Phàm khinh người như vậy, khiến Thanh Long chết thêm vài người đi?
Hai kiện pháp bảo kia, ông ta phải có.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười khẽ, căn bản không để những lời Hiên Viên Thai nói vào tai.
Hắn tới đây diệt người của Thần Điện, nếu Hiên Viên Thai có chủ ý khác, cùng ở đây đi.
Quy củ của Long Tổ có thể trói buộc những người khác, muốn trói buộc hắn, nằm mơ đi.
“Hừ!” Hiên Viên Thai hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện với Mạc Phàm nữa.
Lúc này, không biết người nào ở bên cạnh cửa sổ kêu lên.
- Hình như sắp bắt đầu nghi thức hàng lâm rồi.