Lâm Thiên Thành không chỉ không tức giận, trái lại như sớm dự đoán được, khóe miệng nhếch lên tươi cười nham hiểm.
Với nghiên cứu gần đây của ông ta với Mạc Phàm, chắc chắn Mạc Phàm sẽ không thỏa hiệp với bọn họ dễ dàng.
Cứ như vậy, cậu ta sẽ đắc tội Âu Dương Minh Nhật.
Âu Dương Minh Nhật là ai, ngoại trừ là hội trưởng hội thương nhân, chủ tịch có danh tiếng, người có uy vọng ở tỉnh Giang Nam ra, còn có một thân phận rất quan trọng, thành viên của Long Hoa Xã.
Xã đoàn này đã danh chấn Hoa Hạ từ thời chiến tranh, thành viên bên trong không ai không phải đại lão.
Nghe nói mấy vị đằng đầu có công khai quốc cũng là thành viên của Long Hoa Xã.
Không có nhiều người biết chuyện này lắm, sau khi ông ta kế nhiệm gia chủ Lâm gia mới biết được.
Cũng vì thân phận này của Âu Dương Minh Nhật, cho nên một câu của ông ta khiến Vạn Thiên Tuyệt rút lui, một câu khiến tỉnh Giang Nam chia làm hai.
Mạc Phàm không nể mặt Âu Dương Minh Nhật, lần này hay rồi.
Lâm gia bọn họ không phải đối thủ của Mạc Phàm, vậy thêm Long Hoa Xã đủ chưa?
Sắc mặt Tống Minh Huy khó coi, không nói gì.
Ông ta biết Mạc Phàm rất hung hãn, nhưng không ngờ Mạc Phàm lại dám từ chối Âu Dương lão gia tử thẳng như vậy.
Trong mắt Âu Dương Minh Nhật lóe sáng ánh sáng lạnh, như ngọn lửa cháy mạnh.
Ông ta “hừ” một tiếng, một cơn kình phong như đao tùy ý mà ra trước người ông ta, đánh về phía Mạc Phàm.
Dụng cụ pha trà và bàn ngọc lúc trước chưa cất đi bị ném đi, tiếng đùng đùng vang lên, những bảo bối này vỡ nát như đồ sứ.
- Tiểu tử, chưa một ai dám nói chữ không với Âu Dương Minh Nhật tôi, tôi thấy hôm nay cậu không muốn bình yên rời khỏi đây rồi.
Ông ta đường đường là thành viên ban đầu của Long Hoa Xã, cho dù là đại lão trong tỉnh, thậm chí là đại lão cấp quốc gia gặp ông ta đều vô cùng khách sáo, càng không nói đến những người khác.
Vậy mà tiểu tử dốt đặc cán mai này không thèm nể mặt ông ta, đúng là buồn cười.
Âu Dương Minh Nhật tức giận, Lưu Nguyệt Như ở trên mây có chút đứng ngồi không yên, khuôn mặt tuyệt mỹ cũng trắng bệch theo.
Âu Dương Minh Nhật tức giận như thế, một người phụ nữ như bà không thể chịu nổi, trong đôi mắt bà lóe lên lo lắng vội vàng nhìn về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm cười nhạt, ngón tay không động một phen, kình phong cách người hắn chưa tới một thước lập tức biến mất không thấy.
- Muốn giữ tôi ở lại, chỉ dựa vào một Tiên Thiên Tông Sư sơ kỳ ông, không đủ đâu?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Khi hắn vừa tiến vào đã biết được, Âu Dương Minh Nhật là Tiên Thiên Tông Sư.
Nhưng Âu Dương Minh Nhật này kém Liễu Như Phong xa, muốn giữ hắn ở lại cũng kém xa.
- Tiểu tử, giữ cậu lại không cần lão phu ra tay, sẽ có người đối phó cậu, lão phu xem cậu còn nhỏ tuổi, lại cho cậu một cơ hội nữa, Mạc gia cậu rời khỏi Giang Nam hay không rời đi đây?
Âu Dương Minh Nhật tức giận chất vấn.
Nếu ông ta dám đứng ra giải quyết chuyện này, sao lại có chút bản lĩnh đó, quá coi thường Âu Dương Minh Nhật này rồi.
- Vậy tôi cũng cho ông một cơ hội, trước khi tôi ra tay, ông mời người đối phó tôi ra đây đi.
Mạc Phàm giơ tay, một khí binh màu đen hình kiếm xuất hiện trong tay hắn, băng hàn chi khí khiến người ta sởn gai ốc lập tức dập dờn xung quanh, giống như có một thần binh lợi khí để sau lưng.
- Tiểu tử, cậu…
Âu Dương Minh Nhật tức đến mức toàn thân phát run.
- Xin lão gia tử bớt giận, Mạc tiên sinh, cậu bỏ vũ khí xuống trước, mọi chuyện đều có thể thương lượng, hà tất phải tổn thương hòa khí.
Tống Minh Huy thấy hai người sắp ra tay, vội vàng đứng ra hòa giải.
Tống gia bọn họ còn trông cậy vào giải quyết chuyện hôm nay, trở thành gia tộc số một Giang Nam, sao có thể để đàm phán xong việc như vậy?
- Mạc tiên sinh, tôi cảm thấy đề nghị vừa rồi của Âu Dương lão gia tử rất tốt, nếu cậu cảm thấy không có biện pháp chấp nhận, chúng ta lại thương lượng một phen, người trẻ tuổi kích động như vậy, cũng không phải là chuyện tốt.
Tống Minh Huy giống như trưởng lão, dạy bảo cháu nội mình nói.
Mạc Phàm cười khẽ, không để ý đến Tống Minh Huy, nhưng thu hồi binh khí.
Tống Minh Huy cũng không tức giận, dời mắt nhìn Âu Dương Minh Nhật.
- Lão gia tử, dù sao Mạc tiên sinh quá trẻ tuổi, nghé con mới đẻ không sợ hổ, hay là ông suy nghĩ thêm một chút?
Âu Dương Minh Nhật lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, suy nghĩ một lúc.
- Nếu Mạc gia không đồng ý rời khỏi Giang Nam, vậy thì phải lấy chút thành ý, Mạc gia đưa một người thế chấp cho Lâm gia làm thủ mộ, tôi nghe nói Mạc gia còn có một nha đầu, vậy để nha đầu đó đi, Mạc gia còn phải trả một thanh chìa khóa lấy trên người Lâm Khuynh Thiên, điều kiện bên Lâm gia là không thể làm khó Mạc gia, Thiên Thành, cậu có ý kiến gì không?
Âu Dương Minh Nhật lạnh giọng hỏi.
- Lão gia tử nói gì thì là thế đó.
Lâm Thiên Thành cười nói, trong mắt hiện lên nham hiểm.
Nếu Lâm gia bọn họ có con tin Mạc gia, tốt hơn việc để Mạc gia quay về Đông Hải.
Mạc Phàm để ý người bên cạnh cậu ta, có con tin không phải Mạc Phàm sẽ mặc bọn họ sắp xếp?
Mạc Phàm nheo mắt lại, ánh sáng lạnh lóe lên.
- Đây mới là mục đích chân chính của ông đúng không?
Mạc Phàm nhìn chằm chằm Âu Dương Minh Nhật nói.
- Tiểu tử, cậu có ý gì?
Âu Dương Minh Nhật nhíu mày nói.
Mạc Phàm lắc đầu cười, Âu Dương Minh Nhật không có ý đuổi Mạc gia rời khỏi Giang Nam, bởi vì ông ta biết không có khả năng.
Mục đích của ông ta là muốn dùng Tiểu Vũ để khống chế hắn với đám Lâm Thiên Thành, còn chiếc chìa khóa của Lâm gia nữa.
- Ý của tôi là, các ông đừng nghĩ chiếc chìa khóa kia, để Mạc gia tôi làm con tin của Lâm gia, các ông cũng đừng nghĩ.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Những lời này vừa vang lên, Âu Dương Minh Nhật nhíu chặt mày, khuôn mặt già nua như bị tát mấy cái, vẻ mặt dữ dằn.
Không đợi ông ta mở miệng, sắc mặt Tống Minh Huy khó coi, xen miệng vào.
- Mạc tiên sinh, cậu không có thành ý như vậy, chúng tôi rất khó làm.
Tống Minh Huy bất mãn nói.
Mạc Phàm lắc đầu cười, đám người này không tới đàm phán, chỉ muốn chèn ép Mạc gia, vậy mà dám mở miệng nói thành ý với hắn.
- Muốn đạt được thành ý của tôi, các ông chưa đủ tư cách.
Mạc Phàm nói.
- Mạc tiên sinh, ý của cậu là không chịu đàm phán đúng không, vậy tôi khuyên cậu một câu, nếu hôm nay đàm phán đóng băng, cậu nhất định sẽ hối hận.
Tống Minh Huy nửa uy hiếp nửa dụ dỗ nói, trên mặt không còn tươi cười hòa giải như trước.
Tiểu tử này nghĩ rằng Tống Minh Huy ông ta chỉ biết giả trang mặt trắng, không đi thám thính tình hình Giang Nam xem, ông ta là ai?
- Hối hận sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, tay tạo pháp ấn, một pháp ấn bay vào trong đám mây dưới mông Lưu Nguyệt Như.
Trên đám mây xuất hiện bạch quang nhàn nhạt, hình thành ánh sáng như vỏ trứng, bao vây Lưu Nguyệt Như ở trong.- Tôi thấy chúng ta không cần đàm phán, nếu các ông có thực lực khiến tôi hối hận, các ông nói gì Mạc gia tôi sẽ làm thế đó, nếu các ông không làm được, các ông ở lại hết đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Nếu những người này thật lòng muốn đàm phán, hắn không ngại nói chuyện tử tế với bọn họ.
Nhưng muốn bắt nạt người Mạc gia hắn, nằm mơ!
Ý niệm hắn vừa động, khí binh hình kiếm xuất hiện trong tay hắn, kiếm khí dao động xung quanh.
Âu Dương Minh Nhật thấy Mạc Phàm muốn ra tay, không chỉ không có chút bối rối, trái lại như đợi thời khắc này đã lâu, cười mỉa hiện lên trên mặt ông ta.
- Tiểu tử, lão phu sẽ để cho cậu biết hương vị hối hận.
Ông ta nói xong bóp nát ngọc tệ như mực trong tay, khí tức quỷ dị xuất hiện quanh ông ta.