Thần Y Trọng Sinh

chương 947

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Anh còn kéo anh ta quay về được sao.

An Hiểu Hiên nhíu mày, nghi ngờ nói.

Cô biết Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng dù sao du thuyền này cũng hơn mười vạn tấn, cho dù nổi trên biển, không phải ai cũng có thể kéo được.

Mạc Phàm cười khẽ, không giải thích.

Ngay sau đó, hắn nheo mắt nhìn về phía du thuyền.

Trong đồng tử xuất hiện màu đen sâu thẳm, lấy đồng tử của hắn làm trung tâm, lan tràn ra những nơi khác trong mắt.

Chỉ trong chớp mắt, mắt hắn đều biến thành màu đen quỷ dị.

Năng lượng quỷ dị dao động, lập tức như bão thổi về phía hành khách ở bờ biển, thổi về phía du thuyền.

Chỗ năng lượng dao động đảo qua, vẻ mặt mọi người đều sửng sốt.

Trên du thuyền, Hải Vô Tâm thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tốc độ du thuyền đã mở tối đa, cho dù Mạc Phàm bay cũng không đuổi kịp.

Chắc là lúc này Mạc Phàm chỉ có thể nâng mắt lên nhìn?

Đúng lúc này, quản gia bên cạnh Hải Vô Tâm như cảm nhận được gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi.

- Không hay rồi.

Ông ta không do dự lấy một ngân phù ra, kẹp ở giữa ngón tay, miệng niệm thần chú.

Chú ngữ vừa vang lên, ngân phù phiếm ngân quang, đón gió mà phình to, bay vào không trung.

Chỉ trong chớp mắt liền biến thành to trăm mét vuông, chắn trước du thuyền, quang huy rực rỡ.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.

- Ánh sáng theo mét, cũng dám tranh phát sáng với nhật nguyệt.

Quả thật ngân phù mà quản gia lấy ra không tầm thường, nhưng chỉ là pháp sư Tiên Thiên cảnh giới Chân Nhân cũng muốn chắn hắn?

Mắt hắn đều là màu đen, hắc quang tràn đầy.

Trên tấm ngân phù giống như bị đốt cháy, biến thành màu đen, sau đó hóa thành tro bụi, biến mất trong không trung.

“Phốc!” Quản gia kia phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy vàng, trực tiếp quỳ trên đất.

Hải Vô Tâm ở bên cạnh nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt.

Rõ ràng Mạc Phàm vẫn ở trên bờ, cách du thuyền đã 200 mét.

Khoảng cách xa như vậy, vậy mà quản gia của anh ta thổ huyết, tên tiểu tử kia còn thi pháp được sao?

- Lão Chu, ông làm cái quỷ gì thế?

- Thiếu gia, chỉ sợ chúng ta gặp phải cao thủ tuyệt thế rồi.Trán lão Chu đầy mồ hôi, khó khăn nói.

Nói một cách chính xác ông ta là lục sư về bùa, cũng là pháp sư chuyên tu phù lục.

Uy lực phù lục cũng khác nhau, ví dụ như cấp thấp nhất là hoàng phù, chỉ có thể loại trừ một số tiểu quỷ, triệu hoán hỏa diễm, lôi điện yếu ớt gì đó.

Cao cấp hơn hoàng phù là lam phù, nếu nói hoàng phù tương đương với uy lực một viên đạn, vậy lam phù tương đương với lựu đạn.

Trên lam phù là ngân phù và kim phù.

Vừa rồi ông ta dùng ngân phù lá bùa duy nhất của ông ta, phương pháp luyện chế ngân phù đã thất truyền rồi.

Lá bùa này được sư phụ ông ta tìm thấy trong một mộ cổ, đưa cho ông ta dùng phòng thân, uy lực của ngân phù tương đương với một kích toàn lực của pháp sư Tiên Thiên đỉnh phong.

Nhưng ở trước mặt Mạc Phàm, tấm ngân phù này như tờ giấy vứt đi, bị Mạc Phàm phá thủng, đơn giản như dùng tay chọc thủng tờ giấy trên cửa sổ.

Nói như vậy, ông ta đoán được đại khái người thanh niên này là ai rồi.

Trẻ tuổi như vậy mà đã có thực lực đáng sợ đến thế.

- Hải thiếu, hình như người trẻ tuổi chúng ta đắc tội là…

Lão Chu còn chưa nói xong, Hải Vô Tâm khinh thường cắt ngang.

- Cao thủ tuyệt thế, sao tôi không thấy được, sao tôi chỉ thấy ông phun ra máu mà thôi.

Không phải anh ta và cha anh ta chưa từng thấy cao thủ tuyệt thế, trên cơ bản đều là 5, 60 tuổi trở lên.

Mạc Phàm còn nhỏ tuổi hơn anh ta, sao có thể là cao thủ tuyệt thế.

Nếu không phải lão Chu theo anh ta nhiều năm, còn rất đáng tin, chắc chắn anh ta đã tát một cái rồi.

Sao lão Chu không hiểu ý của Hải Vô Tâm, ông ta nhíu mày chỉ người xung quanh.

- Hải thiếu không tin cũng không sao, cậu nhìn bọn họ đi.

Hải Vô Tâm nhíu mày, nhìn về phía những người khác.

Trên du thuyền, ngoại trừ anh ta và lão Chu ra, mắt những người khác đều biến thành màu đen, ngây ngốc như gà gỗ đi vào trong khoang thuyền.

Có người cài dây an toàn cho mình, có người nắm chặt lấy tay vịn bên cạnh, thậm chí có người còn lấy dây thừng buộc lại, giống như sắp có chuyện gì xảy ra

- Các người đang làm cái gì vậy?

Hải Vô Tâm trầm giọng quát vệ sĩ đi qua trước mặt anh ta.

Không chỉ vệ sĩ không nói gì, xung quanh cũng không có một ai để ý đến anh ta, giống như không nghe thấy, tiếp tục vận rộn chuyện của mình.

Chỉ trong phút chốc, khí tức quỷ dị hóa thành dòng nước lạnh, chảy từ lưng Hải Vô Tâm lên trên trán, thân thể anh ta không tự chủ được run rẩy lên.

Miệng anh ta há to, mãi mà không nói nên lời.

Tuy anh ta không thể tin được, nhưng rất rõ ràng trên thuyền ngoại trừ anh ta và lão Chu ra, những người khác đều bị khống chế.

Anh ta chỉ thấy những trường hợp như vậy ở trên TV, ai biết lại xuất hiện trước mắt anh ta.

- Chuyện này…

Anh ta còn đang khiếp sợ chuyện Mạc Phàm đứng cách a 200 mét còn khống chế được người trên thuyền, thì nghe lão Chu cảnh cáo.

- Hải thiếu nhanh nắm lấy tay vịn, cẩn thận sau lưng.

Anh ta nhíu mày, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía sau, sau đó mắt anh ta mở to, trong mắt đều là khó mà tin.

Chỉ thấy Mạc Phàm ở trên bờ vươn một tay ra, một ấn ký màu xanh lam sáng lên trong lòng bàn tay hắn.

Theo ấn ký màu xanh lam sáng lên, mặt biển coi như là yên bình bỗng nhiên hạ thấp hơn nhiều, giống như nước biển bị rút sạch.

Nhưng ở ngay một bên thuyền, nước biển bị rút phóng lên trời, nhanh chóng ngưng tụ thành đại thủ màu xanh lam.

Đại thủ này cao hơn mười thước, rộng vài chục thước, tuy không to như du thuyền, nhưng bàn tay này vừa xuất hiện trong biển, không ai không sợ hãi.

Đại thủ vừa thành hình, như tràn đầy trời đất rơi xuống du thuyền.

“A a…” Mắt Hải Vô Tâm mở to, tròng mắt đảo liên tục.

Anh ta muốn chạy trốn, nhưng hai chân như bị đóng đinh trên sàn tàu, không chỉ không di chuyển được một chút, còn không ngừng run rẩy.

Thậm chí anh ta còn muốn thét chói tai, nhưng trong cổ họng đã không phát ra được tiếng.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ vì sao lão Chu lại thổ huyết, cuối cùng cũng hiểu vì sao những người trên thuyền lại tìm nơi cố định, cuối cùng cũng biết cái gì là sợ hãi.

- Không…

Hải Vô Tâm nhìn đại thủ rơi xuống, như bị bệnh tâm thần kêu lên.

Giọng nói vừa vang lên, đại thủ nước biển rơi lên trên du thuyền.

“Rầm!” Một tiếng trầm đục vang lên, giống như có vật nặng vạn tấn rơi xuống du thuyền.

Hải Vô Tâm và lão Chu không đứng vững, trực tiếp ngã mạnh xuống đất.

Không đợi hai người đứng dậy, trên bờ, tay Mạc Phàm đang vươn ra nắm chặt lại, đại thủ nước biển nắm chặt lấy du thuyền.

- Quay lại cho tôi.

Hắn dùng lực kéo về sau, du thuyền 10 vạn tấn giống như bọt biển dựng thành bị đại thủ kéo đi, nhanh chóng di chuyển về phía cảng, không tốn chút sức nào.

“Rầm!” một tiếng thật lớn, giống như có động đất xảy ra, tất cả cảng chấn động, du thuyền đâm chỗ đỗ thuyền, bọt nước văng lên tung tóe rồi lại rơi vào trong biển.

Bến cảng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước biển đánh vào bờ liên tục.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio