Thần Y Trọng Sinh

chương 981

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại thủ kia nắm chặt, phi cơ trực thăng còn chưa bay ra vài thước, giống như đâm phải thứ gì đó, dừng lại.

Trên phi cơ trực thăng, đám Ngao Thiên lảo đảo một cái, sắc mặt tái mét.

- Vẫn chậm một bước, lần này không ổn rồi.

Ngao Thiên cau mày nghĩ thầm.

Ông ta tưởng rằng Abe Seimei sẽ không chú ý tới bọn họ, ai biết vẫn bị thấy được.

- Quay lại cho tôi.

Móng vuốt của Bát Kỳ Đại Xà kéo về sau, phi cơ trực thăng không có đường sống vùng vẫy, động cơ tỏa ra khói đen bay về phía Bát Kỳ Đại Xà.

Trong máy bay trực thăng, Ngao Thiên nhìn thoáng qua Mạc Phàm trong hố sâu, trái tim bị treo cao.

Bóng dáng ông ta nhoáng lên một cái liền đến bên ngoài phi cơ, thân thể to lớn hơn, biến trở về bản thể.

Tuy nhỏ hơn Bát Kỳ Đại Xà của Abe Seimei một chút, nhưng lớn hơn phi cơ trực thăng rất nhiều.

- Muốn giữ bọn họ lại, phải hỏi bản Long Vương có đồng ý hay không đã, Long Du Cửu Thiên, đi.

Thân thể Ngao Thiên co lại, bao lấy phi cơ trực thăng, trên người hiện lên một vùng hắc quang.

Mạc Phàm từng cứu ông ta dưới tay Abe Seimei một lần, Mạc Phàm giao em gái và đồ đệ cho ông ta, sao ông ta có thể để Abe Seimei bắt những người này đi, cứu toàn bộ những người này là trả ân cứu mạng của Mạc Phàm.

Long Du Cửu Thiên là bí pháp của Long Tộc, mới có thể chạy trốn khỏi tay Abe Seimei?

- Hửm?

Abe Seimei nhíu mày, trongg mắt chớp lóe ánh sáng lạnh khinh thường.

- Ngao Thiên, ông cảm thấy ông có thể rời đi trước mặt lão phu à.

Giọng nói vừa vang lên, thân thể to lớn của Bát Kỳ Đại Xà xuất hiện bên cạnh phi cơ trực thăng, tám cái đầu nhỏ hơn bản thể của Ngao Thiên một chút bao vây Ngao Thiên và phi cơ trực thăng ở bên trong, lộ ra gương mặt hung ác.

Dưới khí tức hung ác cường đại, trong chớp mắt hắc quang trên người Ngao Thiên bị diệt.

Cho dù Ngao Thiên là Long Vương cũng không ngừng run rẩy, không nói được một câu nên lời, giống như chuột thấy mèo, rõ ràng là không cam lòng, nhưng không thể không cúi đầu.

- Abe Seimei, ông…

- Nếu đã đến đây rồi, vậy trở thành một phần của bản thể lão phu đi.

Abe Seimei hừ lạnh một tiếng, cái đầu nhỏ nhất trong Bát Kỳ Đại Xà không do dự cắn lấy Ngao Thiên.

Tuy làm như vậy sẽ có hiệu quả kém hơn cướp đi thân thể Ngao Thiên, rồi dung nhập vào trong cơ thể Bát Kỳ Đại Xà, nhưng cũng mạnh hơn cái đầu hiện giờ nhiều, tạm thời chỉ có thể như vậy.

Trong cabin, Bạch Vô Song và An Hiểu Hiên nhìn Bát Kỳ Đại Xà cắn Ngao Thiên thì nhíu mày, vội vàng che mắt đám Tiểu Vũ, sợ để ba người thấy.

Lúc cái đầu của Bát Kỳ Đại Xà sắp cắn Ngao Thiên, giọng nói của Mạc Phàm truyền từ trong hố sâu ra.

- Bọn họ muốn đi khi nào, thì đi khi đó, vốn dĩ không phải chuyện ông có thể khống chế, còn nữa, ông không thể làm ai bị thương được đâu.

Mọi người ở đây nghi ngờ sửng sốt, không hẹn mà cùng nhìn về phía hố sâu.

Trong hố sâu, Mạc Phàm quần áo tả tơi đứng dậy, một ngụm máu tươi phun từ miệng hắn ra.

Ngoại trừ máu tươi và quần áo rách nát, không nhìn ra được vết thương khác trên người hắn.

Nghe thấy giọng Mạc Phàm, Tiểu Vũ đẩy tay An Hiểu Hiên ra, thấy Mạc Phàm ở trong hố, trên gương mặt như đồ sứ lập tức hiện lên vui mừng.- Anh, nhanh cứu chú Long Vương.

Cô vận khởi linh khí, kêu lên qua cửa sổ phi cơ trực thăng.

Tuy An Hiểu Hiên che mắt cô, nhưng không che được cảm ứng.

- Yên tâm đi, ông ta sẽ không sao.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, mỉm cười nói với Tiểu Vũ trong phi cơ trực thăng.

Trên bầu trời, tám cái đầu của Bát Kỳ Đại Xà cúi đầu nhìn Mạc Phàm, lông mày hơi nhíu lại.

- Tiểu tử, thân thể của cậu cứng rắn thật.

Một kích vừa rồi của ông ta cho dù đánh trúng rồng, thân thể rồng cũng vỡ nát, vậy mà không giết được Mạc Phàm, nhưng chỉ khiến Mạc Phàm bị thương nhẹ.

- Lực lượng của ông cũng không yếu đâu.

Mạc Phàm tán thưởng.

Không thể không nói một kích vừa rồi của Bát Kỳ Đại Xà rất lợi hại, không chỉ lực lượng nhanh cũng rất mạnh, một kích vừa rồi hắn ít nhất bị gãy 7 cái xương sườn, đây là lần hắn bị thương nặng nhất từ khi trọng sinh tới nay.

Một kích đã như vậy, Abe Seimei có thể nói phét cả đời rồi.

- Hửm?

Nghe thấy lời Mạc Phàm nói, Abe Seimei không chỉ không có chút vui mừng, trái lại hơi híp mắt, lộ ra vẻ sắc bén.

Nếu người khác nói lực lượng của ông ta không yếu, có lẽ ông ta sẽ vui vẻ, nhưng những lời này thốt ra từ miệng Mạc Phàm, ông ta không thể cao hứng nổi.

Nếu lực lượng của ông ta mạnh, Mạc Phàm sẽ đứng dậy nhanh như thế sao.

Ông ta chẳng muốn đấu võ mồm với Mạc Phàm, nếu giết Mạc Phàm một lần không chết, vậy thì giết vài lần là được.

Nhưng mà trước đó…

- Tiểu tử, cậu muốn cứu con rồng này đúng không, tôi xem cậu cứu thế nào.

Nói xong không chỉ cái đầu nhỏ kia, bảy cái đầu khác cũng há to miệng, trong miệng đầy răng nanh sắc bén cắn về phía Ngao Thiên.

Không phải Mạc Phàm muốn cứu con rồng này sao, xem cậu ta cứu thế nào.

- Tôi nói rồi, ông không làm ai bị thương được đâu.

Trên mặt Mạc Phàm không có chút lo lắng, một tay vươn ra, khẽ vạch trong không trung.

Trên phi cơ trực thăng, trong chớp mắt trận pháp Càn Khôn Di Thuấn hắn bày lúc trước sáng lên.

Không đợi tám cái đầu của Bát Kỳ Đại Xà cắn trúng Ngao Thiên, Ngao Thiên và cả phi cơ trực thăng biến mất, khi xuất hiện đã cách xa nơi đó cây số, tám cái đầu cắn vào hư không.

- Ông còn muốn thử nữa không?

Mạc Phàm hạ tay xuống, hỏi.

Nếu hắn mang đám Ngao Thiên và Tiểu Vũ tới, sao có thể để bọn họ bị thương, những người khác không được, Abe Seimei cũng không ngoại lệ.

Trên bầu trời, Abe Seimei nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ, trong mắt chớp lóe tàn nhẫn ước gì có thể nghiền Mạc Phàm thành mảnh nhỏ.

Một kích của ông ta không giết được Mạc Phàm thì không nói, ông ta muốn ăn Long Vương Ngao Thiên cũng bị tiểu tử này phá đám.

Ông ta đường đường là Abe Seimei, lại bị một tên tiểu tử như Mạc Phàm đùa giỡn xoay vòng, nếu ông ta nuốt trôi cục tức này, vậy ông ta không phải là Abe Seimei.

- Tiểu tử, bây giờ tôi phải giết cậu.

Ông ta không nói lời vô nghĩa với Mạc Phàm, thân thể nhoáng lên một cái liền đến trước người Mạc Phàm, tám cái đầu hơi giương về sau, cột sáng cỡ thùng nước lại phun về phía Mạc Phàm.

Lát nữa giết Ngao Thiên cũng không muộn, Mạc Phàm vừa chết cho dù Ngao Thiên chạy tới Hải Ngoại Hải cũng vô dụng, đều phải trở thành một phần của ông ta, giải quyết Mạc Phàm trước rồi tới tiểu súc sinh này.

Mạc Phàm cảm nhận được năng lượng kh ủng bố dao động trước người, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khẽ.

- Tôi đã nói rồi, nếu ông, Miyamoto Musashi, Tengu, cộng thêm tam thần khí có lẽ còn là đối thủ của tôi, chỉ mình ông thì không phải.

- Có phải hay không, thử rồi sẽ biết, đi chết đi, tên tiểu tử kia.

Abe Seimei trầm giọng nói.

Mạc Phàm lắc đầu, giơ tay xé rách áo rách nát trên người, lộ ra da thịt màu đồng cổ và bắp thịt tràn ngập sức mạnh.

Ý niệm của ông ta vừa động, một ấn ký chỗ mi tâm sáng lên.

Trong chớp mắt cơ thể hắn cao hơn, mái tóc dài màu đen nhanh chóng xuất hiện, ngũ quan cũng trở nên vô cùng tinh xảo, khí tức toàn thân phiêu phiêu dục tiên xuất hiện trên người hắn.

- Vừa rồi tôi trúng một kích của ông, vậy ông cũng nhận một quyền của tôi xem.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Không đợi tám đạo quang trụ chiếu lên người hắn, hắn trực tiếp biến mất tại chỗ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio