“Nào, cô em, cô nói cho bọn tôi biết, tên háo sắc ấy đã làm gì cô, để bọn tôi làm chủ cho cô!” Thấy mấy người bọn họ hình như có thể trị được Diệp Viễn, Tần Khuynh Thành mới mở miệng. “Tên dê xồm ấy, vừa rồi...” Tuy Tô Yên Nhiên và các cô gái muốn làm chủ cho mình, nhưng bảo Tần Khuynh Thành kể chuyện vừa xảy ra ngay trước mặt nhiều người thế này. Cô ta vẫn cảm thấy rất xấu hổ, rất ngượng ngùng. Nói được một nửa thì không nói ra được nguyên do. Tô Yên Nhiên thấy Tần Khuynh Thành đỏ mặt ngại ngùng thì hỏi lại. “Không sao, cứ việc nói ra, rốt cuộc dê xồm đã làm gì cô?” “Anh ta... Hôn tôi!” Cuối cùng, Tần Khuynh Thành lấy hết dũng khí nói ra đáp án, chỉ có điều giọng lại lí nha lí nhí. “Cái gì!” Nghe thế, ánh mắt của Tô Yên Nhiên và các cô gái còn lại như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng lên người Diệp Viễn. Diệp Viễn nhìn ánh mắt của bọn họ, cả người anh lạnh ngắt, trong lòng vô cùng chột dạ. Nhưng anh vẫn lập tức mở miệng. “Yên Nhiên, các em nghe anh giải thích, vừa rồi anh hôn cô ấy là để cứu người thôi!” “Im miệng, không hỏi anh!” Tô Yên Nhiên hung tợn trừng Diệp Viễn rồi quay lại nói với Tần Khuynh Thành. “Cô em, nói cho tôi biết, ngoài hôn cô ra, tên háo sắc này còn làm gì cô nữa không?” “Anh ta... Anh ta còn sờ ngực tôi!”, Tần Khuynh Thành lại lí nhí trả lời. Nói xong, mặt cô ta đỏ như quả cà chua chín. “Cái gì? Còn sờ ngực nữa?” Tô Yên Nhiên và những người khác nghe thấy thế thì vô cùng phẫn nộ. Ánh mắt sắc bén lại lia về phía Diệp Viễn. Diệp Viễn chỉ có thể lúng túng nói: “Việc này thì anh thừa nhận, anh có chạm vào ngực cô ấy, nhưng cũng là để cứu người, chỉ là trùng hợp thôi!” Nhưng các cô gái không hề nghe Diệp Viễn giải thích, bọn họ hung tợn trừng Diệp Viễn. Sau đó Tô Yên Nhiên nói với Tần Khuynh Thành. “Yên tâm, cô em, hôm nay bọn tôi nhất định sẽ làm chủ cho cô!” “Đúng, hôm nay bọn tôi phải khiến tên háo sắc này trả giá đắt!”, Lâm Vãn Tình cũng lên tiếng. “Ừ phải đấy, hôm nay nhất định phải dạy cho tên háo sắc này một trận!”, Phùng Tiêu Tiêu cũng nói. Thư Uyển Nhi bên cạnh không nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ như cùng chung kẻ đích của Thư Uyển Nhi thì không cần nói cũng biết lập trường của cô ta là gì. Vũ Thiên trực tiếp hơn, cô ta quát Diệp Viễn: “Dê xồm, anh đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lại đây!” Trước tiếng gọi của Vũ Thiên và ánh mắt hung ác của các cô gái, Diệp Viễn không dám xem nhẹ. Anh lập tức lại gần. Diệp Viễn vừa mới đi đến, Tô Yên Nhiên nắm tai Diệp Viễn, Lâm vãn Tình nắm nốt bên tai còn lại. Còn Phùng Tiêu Tiêu và Uyển Nhi đặt tay lên hông Diệp Viễn. Mấy người bọn họ hơi mạnh tay một chút là nghe được Diệp Viễn quýnh lên hô. “Nhẹ thôi, á, đau, đau!” Nhưng dù Diệp Viễn kêu la thế nào thì mấy cô gái vẫn không hề nhẹ tay.
Nhóm Sở Vân Phi đứng cách đó không xa thấy cảnh này thì không nhịn được cười.