“Vớ vẩn, rõ ràng là tôi…” Thế là Tô Yên Nhiên nghe thấy tiếng cãi cọ giữa bố và ông nội. Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng của mẹ cô. “Yên Nhiên, bố và ông con đang cãi nhau rồi, có lẽ một lát nữa động tay động chân mất, mẹ không nói chuyện với con nữa, con mau chóng sửa soạn rồi dẫn Diệp tiên sinh về nhà một chuyện nhé!” Nói xong, bà cúp máy. Tô Yên Nhiên nhìn điện thoại bị cúp máy, ngơ ngác tại chỗ. Vốn dĩ cô cho rằng ông nội vẫn sẽ phản đối chuyện của cô với Diệp Viễn. Nhưng không ngờ thái độ của ông ấy với Diệp Viễn lại thay đổi 180 độ. Làm cho cô nhất thời không dám tin tưởng. Đặc biệt là những gì ông ấy vừa nói, thật sự được thốt ra từ miệng người ông luôn luôn nghiêm túc của cô ư? “Sao vậy?” Tô Yên Nhiên đang ngẩn người thì Diệp Viễn nhẹ nhàng vươn tay ra ôm lấy cô từ sau lưng. Từng câu từng chữ mà ông và bố của Tô Yên Nhiên nói trong điện thoại tất nhiên Diệp Viễn nghe không sót chữ nào. Về sự thay đổi thái độ của Tô Lâm, Diệp Viễn cũng hơi ngạc nhiên, nhưng anh bình tĩnh lại ngay. Anh đã mạnh thế này rồi, nếu là người khác có lẽ cũng sẽ không phản đối chuyện của anh và Tô Yên Nhiên. Nếu vẫn phản đối thì chắc chắn đầu óc người đó có vấn đề, vấn đề lớn ấy. “Ông em muốn gặp anh!”, Tô Yên Nhiên trả lời. “Ra mắt nhà vợ à? Đương nhiên không thành vấn đề!”, Diệp Viễn đáp. Thật ra, bây giờ anh khá mong chờ được thấy Tô Lâm lần này gặp lại mình sẽ phản ứng thế nào. “Thế là anh đồng ý à?”, Tô Yên Nhiên kích động hỏi lại. Nói thật ra, Tô Yên Nhiên khá là lo lắng Diệp Viễn có đồng ý không, dù sao mấy tháng trước bố và ông nội của cô đã cư xử tệ với Diệp Viễn. Mà bây giờ Diệp Viễn rất mạnh, cô lo Diệp Viễn khinh không thèm đi gặp bố và ông. Diệp Viễn bình tĩnh cười nói: “Tất nhiên rồi, có câu con dâu xấu thì cũng phải ra mắt bố mẹ chồng, anh làm con rể cũng phải gặp bố mẹ vợ thôi!” “Diệp Viễn, anh tốt quá!” Rồi đôi môi đỏ mọng của Tô Yên Nhiên in lên môi Diệp Viễn. Anh bị hành động của Tô Yên Nhiên trêu chọc khiến dục vọng lại bùng lên. Diệp Viễn đang định ôm Tô Yên Nhiên đi vào phòng ngủ thì cô vội nói. “Không được, lát nữa còn phải đi gặp bố mẹ em nữa!” Diệp Viễn cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải buông Tô Yên Nhiên xuống. “Đừng bực, lát nữa gặp bố mẹ và ông em xong, em sẽ chiều anh mà!” Tô Yên Nhiên nói thế làm Diệp Viễn kích động. “Chính mồm em nói đấy nhé, đến lúc đó không được đổi ý!” Rồi Diệp Viễn lại ôm Tô Yên Nhiên vào phòng tắm. Hai người bọn họ đánh răng rửa mặt, sau đó Tô Yên Nhiên kéo Diệp Viễn ra ngoài, đi đến trung tâm thương mại lớn nhất thủ đô.