Mấy người vừa nói vừa không ngừng đấm đá Diệp Viễn. Giờ phút này, trong mắt bọn họ, Diệp Viễn không còn là Diệp Diệt Tiêu vang danh nước Hoa Hạ, khiến vô số người hoảng sợ. Đây chỉ là anh em của bọn họ, Tiêu Thiên Phong. Diệp Viễn cũng không nói gì, để yên cho nắm đấm của ba người hung hăng rơi xuống người mình. Diệp Viễn biết, đám người Cao Phi đang trách anh không tìm đến bọn họ sớm hơn, không nhận nhau sớm hơn. "Xin lỗi, sở dĩ tôi giấu giếm mọi người là bởi vì tôi không muốn liên lụy đến mọi người!", Diệp Viễn trả lời. "Ầm!" Chỉ là Diệp Viễn vừa nói xong câu này, ba người lại hung hăng đập một quyền lên người anh. "Thật xin lỗi, tôi sai rồi!", Diệp Viễn cũng biết mình đã sai, vội vàng xin lỗi lần nữa. "Ầm!" Nhưng ba người kia vẫn không nói gì, lại tặng cho anh một quyền hung ác. "Mẹ các cậu, ba người khốn khiếp các cậu không dừng lại được rồi đúng không, ông đây không còn là lão Tứ mà mấy tên khốn nạn các cậu có thể tùy ý bắt nạt năm đó nữa!" Diệp Viễn đột nhiên đấm ra ba quyền, đập vào ngực ba người. "Hahaha..." Đập xong ba quyền này, ba người Cao Phi lập tức cười ra tiếng. "Ba tên khốn nạn các cậu, quả là đê tiện. Ông đây xin lỗi các cậu thì các cậu không tiếp thu, nhất định phải để tôi ra tay đánh các cậu mới chịu!" Diệp Viễn lại duỗi chân, hung hăng đạp hai lần lên mông ba người họ. Đạp xong mấy chân lần, Cao Phi lập tức khó chịu quát. "Lão Tứ, cậu phản rồi, lại dám ba người anh của cậu! Các anh em, đánh nó!" Cao Phi lập tức tóm lấy cánh tay Diệp Viễn, hai tên chân to Tống Học Đức và Thẩm Hạo đạp lên mông Diệp Viễn. Nhưng Diệp Viễn lại tránh được tay của cao Phi, lập tức chạy đi xa. "Bắt anh ta lại, hôm nay nhất định phải đánh cho lão Tứ khốn nạn đến khi mông nở hoa!" Cao Phi quát lớn một tiếng, liền cùng hai người Tống Học Đức và Thẩm Hạo đuổi theo Diệp Viễn. Trong lúc nhất thời, tiếng vui cười giận mắng của mấy người truyền khắp bầu trời đêm Chẳng biết qua bao lâu, mấy người họ đều đã chơi mệt rã người, ai nấy đều không màng hình tượng nằm rạp trên thảm cỏ (?) Giống hệt như hồi xưa khi bọn họ trốn học bị chú bảo vệ trong trường đuổi theo, sau đó thành công trốn thoát. Mấy người cứ yên lặng mà nằm đó, không ai nói lời nào. Qua một hồi lâu, tiếng chuông điện thoại của Diệp Viễn đột nhiên vang lên. Là Liễu Huân gọi tới. Qua điện thoại, Liễu Huân báo cho Diệp Viễn ở thủ đô có rất nhiều người bị trúng độc không rõ nguyên do. Mà ông nội anh ta, đứng trước tình hình này cũng phải bó tay chịu trói. Vậy nên anh ta muốn nhờ Diệp Viễn tới đó xem xét tình hình, thử xem có thể giải quyết được hay không. Sau khi nhận điện thoại của Liễu Huân, Diệp Viễn đứng dậy đi về phía Cao Phi. “ Mọi người về trước đi, tôi vẫn còn có việc cần phải xử lý. Ngày mai tôi sẽ đi tìm mọi người.” “ Được!” Bọn họ đương nhiên sẽ không ép Diệp Viễn ở lại.
Sau khi tiễn đám người Cao Phi về nhà, Diệp Viễn quay trở lại nhà Tô Yên Nhiên.