Hơn nữa còn nói chỉ cần anh cứu được cô em gái này, lão tứ sẽ làm mai cô em họ đó cho anh.
Khi đó Diệp Viễn đã đồng ý.
Tiếc rằng khi đó là lúc anh dẫn người đến đảo Quỷ Môn, kết quả là bị mai phục, xảy ra chuyện.
Không ngờ người đó lại chính là Lâm Vãn Tình.
Vòng vo một hồi, bản thân anh lại gặp được Lâm Vãn Tình.
Duyên phận quả là một thứ gì đó diệu kỳ.
“Anh Diệp, anh có cách gì để xử lý thứ trong tim tôi không?”
Bây giờ Lâm Vãn Tình thật sự rất lo lắng, chỉ còn chưa tới vài ngày nữa là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của cô ta rồi.
Cô ta không muốn mình thật sự trở thành đỉnh lô cho người khác luyện công khi thời gian đó đến.
Năm đó ông nội cũng vì cô ta mà không cam tâm khi chết đi.
Ông nội đi rồi, cô ta cũng đã muốn tìm đến cái chết, nhưng nghĩ tới bố mẹ vẫn còn nằm trong tay người đó, cuối cùng cô ta đã không làm như thế.
Cô ta biết rõ, nếu như cô ta chết, thì kết cục của bố mẹ cô ta chắc chắn sẽ vô cùng thêm thảm.
Không cam tâm bị người nắm bóp nên cô ta mới phải làm mọi cách để tìm cho ra thần y, tìm kiếm người có thể giúp cô ta giải quyết thứ đang nằm trong tim mình.
Cô ta được bác Đường chỉ dẫn rằng có một số cao thủ võ đạo sẽ biết cách xử lý thứ kia.
Đáng tiếc, tìm ba năm, vẫn không tìm được bất kỳ một cao thủ võ đạo nào.
Mãi đến ngày hôm qua, khi cô ta thấy Diệp Viễn thể hiện sức mạnh của mình, giết người của phái Bát Kì nước Uy.
Cô ta biết, Diệp Viễn chính là một cao thủ võ đạo.
Bèn nghĩ cách dùng những món đồ cổ để tiếp cận Diệp Viễn.
Thật ra, kế hoạch ban đầu của Lâm Vãn Tình chính là lấy lòng Diệp Viễn trước.
Để Diệp Viễn trở thành ô dù cho phòng đấu giá Gia Tín. Sau đó mới tìm cơ hội nhờ Diệp Viện xem giúp trái tim mình xem có cách giải quyết nào không. Nếu Diệp Viễn không thể làm gì được thứ trong tim cô ta, thì cô ta sẽ tiến hành phương án thứ hai. Đó là chờ đến sinh nhật hai