"Con cảm thấy thế nào?", Diệp Viễn hỏi. "Con cũng không biết, nhưng so với trước đây thì thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa hiện tại con dường như có thể nhớ được rất nhiều thứ!", Niếp Niếp trả lời. Điều này cũng khiến Diệp Viễn hoàn toàn yên tâm, xem ra hiệu quả của công pháp ban đầu đã có tác dụng với Niếp Niếp. "Thằng nhóc, vừa rồi cậu đã nhìn thấy gì?" Vào lúc này, Thôi Nhai Tử bước tới, vô cùng tò mò nhìn Diệp Viễn nói. "Nhìn thấy cái gì?", Diệp Viễn khó hiểu nhìn Thôi Nhai Tử. "Vừa rồi không phải cậu rơi vào ảo cảnh sao?", Thôi Nhai Tử có chút kinh ngạc hỏi. "Ảo cảnh? Chẳng lẽ ông nói tất cả mọi chuyện vừa rồi đều là ảo cảnh ư?", Diệp Viễn càng thêm nghi ngờ. Sau khi nhìn thấy trận chiến giữa một người và một rồng vừa rồi, anh cũng cảm thấy đó là ảo cảnh, nhưng cảnh tượng kia thực sự khiến anh cảm thấy đó hoàn toàn không phải là ảo cảnh mà thực sự đã xảy ra. Nhưng hiện tại Thôi Nhai Tử lại nói tất cả đều là ảo cảnh, điều này càng khiến Diệp Viễn có chút khó hiểu. "Đúng, cậu không phát hiện có người đã bố trí một trận pháp ảo cảnh cực kỳ cao minh ở đây sao? Lúc trước, chẳng phải cậu từng tò mò tại sao đạo quan trên núi này lại biến mất à? Thật ra thì tất cả những điều này đều do nơi này đã bị ai đó bố trí một ảo cảnh cực kỳ cao minh!" Thôi Nhai Tử giải thích. "Chỉ là không biết vì lý do gì, ảo cảnh hôm nay lại đột nhiên có sự thay đổi, khiến cho đạo quan hoàn toàn biến mất!" Diệp Viễn nghe vậy thì nhíu mày, lại nói. "Vậy cái gọi là cặp vợ chồng thần tiên mà Niếp Niếp và người nhà của cô bé từng nhìn thấy trước đây đều là giả sao?" "Có lẽ là vậy!", Thôi Nhai Tử gật đầu. Thật ra thì lúc đầu anh cũng cảm thấy tất cả những điều này là thật, dù sao trước đây anh cũng từng nghe Niếp Niếp và bố mẹ của Niếp Niếp nói qua những chuyện này. Từ những gì bố mẹ của Niếp Niếp nhìn thấy, anh cũng cảm thấy có lẽ ở đây thực sự có một đạo quan, thực sự có một cặp vợ chồng thần tiên. Nhưng hôm nay khi anh đến đây thì lại không thấy đạo quan nào cả, hơn nữa còn phát hiện nơi này có một trận pháp ảo cảnh rất cao minh. Đó là lý do tại sao anh dám chắc tất cả chỉ là ảo giác. Đều vì trận pháp ảo cảnh đã mê hoặc Niếp Niếp và bố mẹ của cô bé. Diệp Viễn hơi trầm tư một lúc, sau đó lại hỏi. "Vậy thì lôi kiếp của Niếp Niếp vừa rồi thì sao? Chẳng lẽ cũng là ảo cảnh à?" "Lôi kiếp của linh thể Thiên Địa có lẽ là thật, vốn dĩ sau khi cậu ra tay cứu linh thể Thiên Địa thì sấm chớp chắc hẳn sẽ giáng xuống, hủy diệt tất cả. Nhưng cũng không biết tại sao khi sấm chớp kia xuất hiện thì trận pháp ảo cảnh lại đột nhiên xuất hiện luôn, hơn nữa còn giúp linh thể Thiên Địa chống đỡ cơn sấm chớp đáng sợ kia", Thôi Nhai Tử giải thích. "Sao ông khẳng định lôi kiếp kia là thật?", Diệp Viễn lại hỏi. "Bởi vì ngay khi giông bão tan đi, ảo cảnh lôi kiếp lại xuất hiện!", Thôi Nhai Tử giải thích. "Ảo cảnh lôi kiếp?", điều này làm cho Diệp Viễn bối rối, hình như anh chưa từng nghe nói qua loại ảo cảnh lôi kiếp này. Thôi Nhai Tử dường như nhìn thấy được sự bối rối của Diệp Viễn, lúc này mới giải thích. "Phải, tất cả người tu tiên sau khi đạt tới cảnh giới nhất định, sau khi thành công độ kiếp thì ảo cảnh lôi kiếp sẽ có cơ hội xuất hiện!" "Nhưng xác suất người tu hành bình thường có thể gặp được loại ảo ảnh lôi kiếp này thậm chí còn nhỏ hơn khả năng xuất hiện của linh thể Thiên Địa". "Chỉ có những người tu hành thiên tài hoặc yêu nghiệt thiên phú với thể chất đặc biệt, những người có khí vận lớn mới có thể gặp được ảo cảnh lôi kiếp trong truyền thuyết vào thời điểm độ kiếp!" "Hơn nữa khả năng này còn nhỏ đến mức đáng sợ. Từ xưa đến nay, cũng chỉ có rất ít người sau khi độ kiếp thành công mới may mắn gặp được ảo cảnh lôi kiếp trong truyền thuyết!"
Nghe xong lời giải thích của Thôi Nhai Tử, Diệp Viễn mới nói.