"Phải? Làm sao vậy?", Diệp Viễn hơi nghi ngờ nhìn Thôi Nhai Tử. "Không thể nào, điều này tuyệt đối không thể nào! Sao cậu có thể chiến đấu với con rồng sấm được chứ?" Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Thôi Nhai Tử, Diệp Viễn càng thêm nghi ngờ. Ngay cả Niếp Niếp cũng tò mò nhìn Thôi Nhai Tử. "Ông lão thối này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Niếp Niếp nói xong, Thôi Nhai Tử mới bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát Diệp Viễn một lần rồi mới giải thích. "Bởi vì loại chuyện mà cậu vừa nói chỉ xảy ra trên người một vị Chí Thánh thời cổ có vận may nghịch thiên, hơn nữa có bảo thể tu hành cực phẩm, một yêu nghiệt thiên phú đến cực hạn!" "Hơn nữa kể từ vị Chí Thánh thời cổ đó, cũng chưa từng có bất cứ tu sĩ nào gặp phải tình huống ảo cảnh lôi kiếp như vậy". "Cho dù năm đó có yêu nghiệt như người sáng lập Quỷ Môn thì cũng chưa từng gặp phải tình huống như vậy. Thậm chí ngay cả ông ta cũng chưa từng gặp qua ảo cảnh lôi kiếp". "Mặc dù vận khí của hồ ly nhỏ cậu không tệ, nhưng so sánh với vị Chí Thánh thời cổ kia thì có sự khác biệt rất lớn". "Thiên phú của cậu không tệ, tuổi còn trẻ đã đạt đến cảnh giới như vậy, nhưng so với vị Chí Thánh thời cổ năm đó căn bản không có gì đáng nhắc đến!" "Điều quan trọng nhất là thể chất của cậu chỉ là thể phàm thông thường nhất trong tất cả những người bình thường, cũng không phải thân thể tu luyện". "Mà để có thể xuất hiện ảo cảnh lôi kiếp này thì có thân thể tu luyện là điều kiện cần thiết!" "Vậy ông nghĩ sao lại thế này?", Diệp Viễn có chút khó chịu hỏi. Ông lão Thôi Nhai Tử này lại khinh người như vậy. Ông ta dám chê bai một yêu nghiệt thiên phú như anh không đáng giá một đồng. Câu hỏi này ngược lại khiến Thôi Nhai Tử trầm mặc một lúc lâu. Sau đó, ông ta lại nhìn Niếp Niếp rồi mới nói. "Ồ, tôi hiểu rồi, sự xuất hiện của ảo cảnh lôi kiếp chắc hẳn là do linh thể Thiên Địa gây ra". "Vừa rồi cậu đang ở cùng một chỗ với linh thể Thiên Địa, bởi vì linh thể Thiên Địa vẫn chưa tu luyện". "Còn cậu đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần, cho nên ảo cảnh lôi kiếp xem cậu là linh thể Thiên Địa. Đó là lý do tại sao thân ảnh của cậu xuất hiện!" "Cho nên cậu có thể nhìn thấy cảnh tượng này, xét cho cùng, cảnh mà cậu vừa nhìn thấy chắc hẳn là tương lai của linh thể Thiên Địa". Lời giải thích của Thôi Nhai Tử khiến Diệp Viễn cảm thấy hình như có phần có lý. "Vậy cảnh tượng vừa rồi có ý nghĩa gì?", Diệp Viễn lại hỏi. Thôi Nhai Tử giải thích: "Điều đó có nghĩa là thành tựu trong tương lai của linh thể Thiên Địa sẽ có thể sánh ngang với vị Chí Thánh thời cổ kia, cường đại đến mức có thể thay đổi toàn bộ quy tắc Thiên Địa!" "Thật ra thì con rồng sấm kia đại diện cho quy tắc Thiên Địa, chiến đấu với con rồng sấm kia cũng xem như chiến đấu với quy tắc Thiên Địa!" Diệp Viễn hơi gật đầu: "Thì ra là vậy!" "Nói như vậy, thành tựu của đồ đệ bảo bối của tôi trong tương lai sẽ là vô hạn!" Diệp Viễn vừa nói vừa nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Niếp Niếp. "Niếp Niếp, nhớ là sau này trở nên cường đại rồi thì đừng quên sư phụ đấy nhé!" "Vâng!", Niếp Niếp trịnh trọng gật đầu. "Đó là đương nhiên, hiện tại linh thể Thiên Địa đã được cậu chữa lành, chỉ cần từ nay về sau tiếp tục tu luyện, không bao lâu sẽ trở thành người cường đại nhất trên thế giới!", Thôi Nhai Tử cực kỳ hâm mộ nói.
"Đúng rồi, không ngờ thằng nhóc cậu là truyền nhân của Quỷ Môn, hơn nữa còn nắm giữ công pháp của người sáng lập Quỷ Môn!"