Điên cuồng sửa chữa đại trận. Cuối cùng, khi bọn Sở Vân Phi sắp không cầm cự nổi nữa thì đại trận cũng được sửa xong. Lúc này đây, Thôi Nhai Tử cũng dùng hết chút sức lực cuối cùng, vung tay lên, kéo bọn Sở Vân Phi vào trong đại trận. Thế nhưng, bọn Lâm Vãn Tình còn chưa kịp lại kiểm tra tình hình của bọn Sở Vân Phi. “Ầm!” Một tiếng nổ to vang lên! Đại trận vừa được vá lạnh lại vỡ vụn ra một lần nữa, hơn nữa chỗ vỡ còn lan ra xung quanh với tốc độ rất nhanh. Chưa đầy vài giây đồng hồ, toàn bộ đại trận đã vỡ vụn toàn bộ. Lúc này, tất cả mọi người mới để ý thấy, không biết từ khi nào, đã có mấy người xâm nhập lọt được vào bên trong đại trận, chính bọn họ là những người đã phá hủy toàn bộ cờ trận. “Là nam thì giết hết, là nữ thì giữ lại!” Một ông già trong số bọn họ thấp bé như một gã người lùn ra lệnh cho mọi người. Trên trăm người của các phe thế lực đồng loạt xông về phía bọn Lâm Vãn Tình. Bọn Lâm Vãn Tình đều biết hiện tại bọn họ không hề có bất kỳ ai làm chỗ dựa nên buộc phải liều chết chiến đấu. Trong nháy mắt, bọn Lâm Vãn Tình đều lấy vũ khí ra, xông về phía những kẻ xâm nhập kia. Mới đầu, bọn Lâm Vãn Tình còn có thể giết được một vài người xâm nhập của thực lực yếu. Nhưng dần dà, bọn họ từ từ rơi vào thế hạ phong. Chỉ còn sức cầm cự chứ không thể đánh trả. Hơn nữa, bọn họ còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu nên nhanh chóng bị những kẻ xâm nhập kia đâm bị thương. “Diệp Viễn, nếu anh còn không về thì bọn em sẽ chết mất!” Trong biệt thự, Tô Yên Nhiên và một đám người không có võ công nhìn từng người từng người bị những kẻ xâm nhập kia đánh bay, trọng thương không gượng dậy nổi. Bọn họ cảm thấy tuyệt vọng hơn lúc nào hết. Tô Yên Nhiên ngồi bệt dưới đất, gào thét một cách bất lực. “Diệp Viễn, nếu anh còn không về thì bọn em sẽ chết mất!” Lúc này, Diệp Viễn đã về tới thành phố Giang Châu, đột nhiên anh cảm thấy trong lòng hoảng hốt không thôi. Anh vội vã sử dụng thần thức, quét nhanh một lượt, lập tức phát hiện ra chỗ hồ Cảnh Minh xuất hiện mấy hơi thở kinh khủng và lộn xộn. Anh giật mình, nơi đó là nhà của anh. Trong nháy mắt, Diệp Viễn tăng tốc tối đa, bay về phía hồ Cảnh Minh. Cùng lúc đó, ở trước biệt thự. Toàn bộ bọn Lâm Vãn Tình đều đã bị thương, nếu không phải lão già lùn kia đã tuyên bố không được phép giết bọn Lâm Vãn Tình thì e là các cô ấy đã bỏ mạng rồi. Còn những người khác, lúc này tất cả đều đã bị trọng thương, nằm dưới đất, không gượng dậy nổi, toàn thân chảy máu đầm đìa, e là chẳng thể cầm cự được bao lâu nữa. Lúc này, những kẻ xâm nhập kia đã hoàn toàn bao vây mấy cô gái Lâm Vãn Tình, Phùng Tiêu Tiêu lại. Đúng lúc này, Thôi Nhai Tử vốn đã bị trọng thương, nằm dưới đất bỗng bất ngờ xông lên, tung một chưởng, đánh bay những kẻ xâm nhập đằng sau lưng Lâm Vãn Tình. “Đi!” Sau đó, ông ta lại tung chưởng đánh vào người bọn Lâm Vãn Tình, lực tác động mạnh trực tiếp đưa bọn Lâm Vãn Tình thoát khỏi vòng vây của những kẻ xâm nhập.