Chỉ là, hai người đó chỉ lo chạy trối chết, không chú ý chút nào tới bóng dáng Diệp Viễn mặc dù không truy đuổi theo bọn họ, nhưng những thanh trường kiếm vẫn luôn đứng thẳng sau lưng Diệp Viễn trong nháy mắt bọn họ bắt đầu chạy cũng đồng thời đuổi theo ra ngoài. "Cho các người đi rồi à?" Ngay vào lúc hai người đã bỏ chạy ra xa hơn chục cây số, trong tai lại đột nhiên truyền đến giọng của Diệp Viễn. Hai người vô thức quay đầu lại, liền nhìn thấy Diệp Viễn vẫn còn đang ở trên bầu trời hồ Cảnh Minh. Điều này khiến cho hai người lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ là, hơi thở phào này vẫn còn chưa ra hết, sắc mặt hai người liền trở nên trắng bệch chỉ trong nháy mắt. Hai người gần như đồng thời cúi đầu, liền khó tin nhìn thấy, hai thanh trường kiếm không biết từ khi nào đã lướt ngang qua vị trí đan điền của bọn họ. Một cái chớp mắt tiếp theo, hai thanh trường kiếm kia lại bay qua hai chân và hai tay của bọn họ. Hai chân và hai tay của hai người rơi xuống mặt đất một cách vô lực. Lúc này, giọng của Diệp Viễn lại truyền đến lần nữa. "Trở về nói cho đám chó má phái Bát Kỳ, bảo bọn họ rửa sạch cổ chờ tôi! Không bao lâu nữa, tôi sẽ đến diệt môn!" Vừa mới nói xong, cơ thể hai người liền rơi xuống thẳng tắp từ giữa không trung. Mà hai thanh phi kiếm kia nhanh chóng về lại sau lưng Diệp Viễn. Vào giờ khắc này, cơ thể hai người kia cũng rơi xuống đất. Trong nháy mắt khi cơ thể không có tứ chi của hai người vừa mới rơi xuống đất, bên cạnh hai người liền xuất hiện một người đàn ông thân hình cao lớn, nhìn không hề giống người thật mà cứ như hình ảnh từ máy chiếu gải lập. Chỉ thấy người đàn ông cao lớn đó vung tay lên, lập tức có một ngọn lửa màu trắng rơi vào cơ thể hai người kia. Cơ thể hai người trong nháy mắt liền biến mất trong không khí. Sau đó, người đàn ông cao lớn đó mới đưa ánh mắt nhìn ra phía xa hàng chục cây số, Diệp Viễn vẫn đang đứng trên hư không, anh ta lẩm bẩm. "Haha, thú vị, xem ra cậu cũng có chút tài năng đấy, tôi rất chờ mong đến ngày được gặp mặt cậu!" Diệp Viễn ở cách xa hàng chục cây số cũng khẽ mỉm cười nói. "Đừng có gấp, không bao lâu nữa, tôi sẽ đi tìm mấy tên rác rưởi các người!" "Haha, vậy bọn tôi sẽ chờ!" Người đàn ông cao lớn đó khinh thường cười một tiếng, bóng dáng tiêu tán tại chỗ trong nháy mắt. Sau khi người đàn ông cao lớn đó biến mất, bóng dáng Diệp Viễn khẽ động, anh liền xuất hiện trước mặt mấy người Lâm Vãn Tình. Gặp lại Diệp Viễn lần nữa, mấy người Lâm Vãn Tình như chim mỏi về tổ, nhào vào trong ngực Diệp Viễn. Ai cũng không biết được, trong những ngày Diệp Viễn biến mất, các cô ấy buồn bã thế nào, đau khổ thế nào. Giờ phút này, khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Diệp Viễn lần nữa, bọn họ rốt cuộc không chịu nổi nữa, ai cũng đều hoàn toàn sụp đổ. Không biết đã trôi qua bao lâu, bọn họ lúc này mới từ từ ngừng tiếng khóc, nhưng tất cả đều ôm chặt lấy Diệp Viễn. Bọn họ sợ đây chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh mộng, Diệp Viễn sẽ biến mất. Giờ phút này, Diệp Viễn cũng ôm thật chặt các cô ấy, anh tất nhiên có thể nghĩ đến, có thể hiểu được trong những ngày này, trong lòng các cô ấy bị dày vò thế nào, đau đớn thế nào. Lại không biết trôi qua bao lâu, Diệp Viễn cúi đầu xuống quan sát, phát hiện các cô ấy thế mà lại ôm mình ngủ thiếp đi. Từ khi Diệp Viễn rớt xuống vực sâu trước đó, đến bây giờ đã trôi qua hơn nửa năm, mấy người Lâm Vãn Tình gần như chưa hề được nghỉ ngơi thực sự. Ban đầu, mỗi ngày đều nghĩ các loại biện pháp để xuống dưới đáy vực sâu cứu Diệp Viễn.
Về sau, mỗi ngày đều khẩn trương tu luyện, càng không còn bất kỳ thời gian nào để nghỉ ngơi.