“Chỗ này không phải là nơi hồi trước mấy người đã từng đến à?”, Diệp Viễn thoáng hơi kinh ngạc hỏi. “Không phải, lúc trước sau khi bọn tôi đi dọc theo lối đi kia, tiến vào một tòa thành nhỏ, tuyệt đối không phải như chỗ này…” Chỉ có điều Thôi Nhai Tử còn chưa nói dứt câu, Diệp Viễn đã lớn tiếng hét về phía ông ta và Kiếm Vô Nhai. “Đi mau!” Gần như cùng lúc đó, Diệp Viễn đột ngột nhảy ra khỏi hồ, nhanh chóng lao thẳng về phía trước. Mà hai người Kiếm Vô Nhai cùng với Thôi Nhai Tử cùng đồng thời tung người nhảy lên, vội vã đuổi theo sau lưng Diệp Viễn. Ngay khoảnh khắc cả ba người nhảy ra khỏi mặt hồ. Một luồng kiếm khí kinh khủng đến tột cùng khuếch tán ra từ nơi mà ba người họ vừa ở. Quét thẳng về phía bầu trời. Mà chính lúc này, bầu trời bên trên vốn đang xanh thăm thẳm lại đột ngột xuất hiện một đám mây đen, từ trong đám mây đen kia lại tỏa ra một hơi thở kinh khủng tột cùng, ngay lập tức bao phủ cả bầu trời, cũng nhanh chóng đè ép xuống luồng kiếm khí kia. Giờ phút này, ba người Diệp Viễn đã ở giữa không trung đi về phía ranh giới lục địa đằng trước, cũng ngay lập tức cảm nhận được một cổ áp lực mạnh mẽ khó có thể diễn tả bằng lời, đè thẳng xuống người bọn họ. Áp lực đột ngột xuất hiện này cứ như là một con sói to lớn vậy, hung hăng đánh vào cơ thể cả ba người họ. Trong nháy mắt ba người giống như trở thành vật nặng ngàn cân đột nhiên bị mất trọng lực vậy, trực tiếp đập thẳng xuống mặt đất. “Rầm!” Ngay khi cả ba người Diệp Viễn mạnh mẽ rơi thẳng xuống đất, cỗ áp lực kia cũng đồng thời ép cho luồng kiếm khí kinh khủng nọ biến mất. “Mạnh thật đấy!” Lúc này đây bọn người Diệp Viễn đã từ trên mặt đất đứng dậy, đều hết sức hoảng sợ mà quan sát đám mây đen trên bầu trời kia chợt lóe lên rồi biến mất. Vừa nãy bọn họ đều đã cảm nhận được hơi thở khủng bố mà đám mây đen kia tỏa ra, cũng không hề có chút lực công kích nào. Nếu như trong hơi thở đó có chút ít lực công kích thì bọn họ chịu đựng một kích kia, chắc chắn không chết cũng phải bị thương nặng. Cả ba trầm mặc một lúc lâu sau mới bắt đầu quan sát tình huống xung quanh. Lúc này ba người họ mới phát hiện, vị trí của họ hiện tại có vẻ như là lối vào của một tòa thành trì cực lớn. Bởi vì ở ngay trước mặt bọn họ là một bức tường cao chừng mười trượng chặn ngang, tràn ngập dấu vết của năm tháng, cũng không biết là làm từ loại đá gì. Xem mức độ xói mòn của bức tường thành này, ít nhất cũng phải có lịch sử hàng ngàn hàng vạn năm rồi. Hơn nữa bức tường thành to lớn này khắp nơi đều là lỗ thủng. Mà những lỗ thủng đó tất cả đều vô cùng trơn nhẵn, dường như là bị ai đó dùng kiếm chém qua. Kiếm Vô Nhai theo bản năng chạm vỗ lỗ thủng trơn nhẵn kia, nhất thời chợt có một luồng kiếm khí kinh khủng tấn công tới. “Cẩn thận!” Diệp Viễn vội vàng kéo Kiếm Vô Nhai sang bên cạnh. Luồng kiếm khí khủng bố kia đột nhiên từ sát bên cạnh hai người quét ngang qua. Hung hăng đánh vào cái hồ ở đằng sau. Toàn bộ hồ nước ngay lập tức bị luồng kiếm khí đó đánh ra một cái hố to, nước hồ điên cuồng tách về hai phía, tạo thành tấm màn nước cao ước chừng vài trăm thước. Ngay lúc luồng kiếm khí kinh khủng đó sắp sửa ập về phía sâu bên trong đáy hồ. Từ dưới đáy hồ lại đột ngột xuất hiện thêm một luồng kiếm khí đáng sợ nữa, cả hai mạnh mẽ đụng vào nhau, đồng thời tan biến vào hư không. Dần dần mặt hồ cũng yên ắng trở lại.