"Kiếm Vô Nhai, lão hồ ly, hai người ở đâu?" Diệp Viễn muốn tìm được Kiếm Vô Nhai và Thôi Nhai Tử trước tiên. Thế nhưng mặc cho anh kêu to như thế nào, giọng nói của anh lại không thể truyền đi được trong vùng sương trắng mịt mờ này. Sau khi đi loanh quanh trong vùng sương trắng không biết bao nhiêu lâu, Diệp Viễn vẫn không tìm được tung tích của Kiếm Vô Nhai và Thôi Nhai Tử. Cuối cùng, Diệp Viễn liền không đi tìm hai người nữa, mà đi dọc theo một phương hướng về phía trước. Không biết đi được bao lâu, cả người Diệp Viễn trở nên ngơ ngơ ngác ngác, ký ức trong đầu cũng gần như đã biến mất không còn chút nào. Cái gì cũng không nghĩ ra, không nhớ rõ. Mặc dù không nhớ nổi điều gì, cũng nghĩ được cái gì, nhưng bước chân của Diệp Viễn vẫn không dừng lại. Anh vẫn cứ đi trong màn sương mù dày đặc này. Không biết đi được bao lâu. Màn sương mù màu trắng mịt mờ đã dần dần trở nên mỏng manh. Mà giờ phút này Diệp Viễn cũng phát hiện xung quanh anh xuất hiện rất nhiều người, rất nhiều người mặc những kiểu quần áo, phong cách khác nhau. Những người này trẻ có già có, có nam có nữ. Chỉ là anh lại không thấy rõ khuôn mặt của những người này, những người này cũng giống như anh, tất cả đều ngơ ngơ ngác ngác tiến lên phía trước. Mà Diệp Viễn cũng không có chút ý nghĩ nào, đi theo những người này như là từng con rỗi, chậm rãi bước về một hướng không biết phía trước. Lại không biết đi được bao lâu, sương mù màu trắng đã hoàn toàn tiêu tán. Mà lúc này, xung quanh Diệp Viễn đã có hàng ngàn hàng vạn người. Những người này vẫn ăn mặc quần áo khác nhau, đồng thời vẫn không thấy rõ khuôn mặt. Từng người đều giống như con rối, ngơ ngơ ngác ngác đi về phía trước. Lại không biết qua bao lâu, đội ngũ phía trước đột nhiên ngừng lại. Mà ở trước đội ngũ xuất hiện một cái hố to hình tròn đường kính chừng một trăm mét. Giờ phút này, trong cái hố lớn kia có một cái bát lớn đường kính một mét, đồng thời thiếu mất một góc, tràn ngập dấu vết năm tháng, có vẻ là được rèn đúc ra từ đồng xanh, đang chậm rãi bay lên từ dưới đáy hố. Rất nhanh, cái bát đồng màu xanh kia đã bay ra khỏi miệng hố, cũng nhanh chóng xoay tròn. Khi cái bát đồng màu xanh càng ngày càng xoay tròn nhanh hơn, đám sương mù màu trắng ở phía xa giống như nhận được mệnh lệnh gì đó, thế mà lại điên cuồng tụ tập về phía cái bát đồng màu xanh đó. Sau đó đều chui vào bên trong bát đồng. Khi sương mù màu trắng liên tục điên cuồng chui vào trong không ngừng, bát đồng màu xanh cũng bắt đầu chậm rãi to lên. Rất nhanh, cái bát đồng màu xanh đã từ đường kính một mét lúc đầu tăng lên thành một cái cái bát khổng lồ với đường kính mười mét. Khoảng nửa giờ sau, đã không còn sương mù màu trắng nào bay tới nữa. Mà lúc này, cái bát đồng khổng lồ đường kính mười mét đã lớn thành một cái bát đường kính chừng trăm mét. Đồng thời ở bên ngoài cái bát đồng màu xanh đó còn tỏa ra từng luồng hào quang, trên cái bát lập tức bị linh khí trời đất vô cùng tinh khiết bao phủ. Mà sau khi đám sương trắng trong toàn bộ không gian này hoàn toàn bị cái bát đồng hấp thu. Cả vùng không gian liền hiện ra nguyên hình, đỉnh đầu là một bầu trời mông lung không thấy rõ hư thực.
Mặt đất dưới chân được lát từ một loại ngọc thạch nào đó không rõ.