“Vãi, thằng nhóc này kiêu căng quá vậy? Nghĩ mình là cao thủ thật đấy à!”, gã đô con nói với giọng điệu khó chịu. “Không được, tao phải dạy dỗ nó một bài học, để nó biết sự lợi hại của chúng ta!” Nói xong, gã đô con chuẩn bị xông lên tẩn cho Diệp Viễn một trận. Nhưng đúng lúc này, mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần mặc trang phục cổ đại, cầm một thanh trường kiếm thoạt nhìn giống như thần tiên không dính khói lửa phàm tục, yên lặng đứng bên cạnh Dương Ngạo Tuyết nãy giờ bỗng nhiên ra tay ngăn cản gã đô con. “Được rồi, đừng làm loạn nữa, cậu không phải đối thủ của cậu ta đâu!” Tuy mỹ nữ cổ trang cũng không vui khi phải chờ Diệp Viễn lâu như vậy, hơn nữa vừa rồi khi nhìn thấy Diệp Viễn cô ta đã cảm nhận được quanh người anh không có sự dao động của nội khí. Nhưng không biết tại sao Diệp Viễn lại cho cô ta một cảm giác nguy hiểm cực kỳ đáng sợ. Đồng thời, khí thế tỏa ra từ Diệp Viễn khiến cô ta có cảm giác muốn quỳ lạy. Cô ta từng một lần cảm nhận được cảm giác ấy từ trên người của người mạnh nhất ở vùng đất Hư Vô, mà cảm giác Diệp Viễn mang đến cho cô ta thậm chí còn mãnh liệt hơn cả khi cô ta nhìn thấy người mạnh nhất vùng đất Hư Vô không biết bao nhiêu lần. “Chị Thanh Tử, chị đang nói đùa à, Đồ Man không phải đối thủ của anh ta ư?”, Dương Ngạo Tuyệt nhìn mỹ nữ cổ trang với ánh mắt khó hiểu. Cô ta nhìn về phía Đồ Man, cũng chính là gã đô con ở trên trời kia, thực lực của gã hiện giờ đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Võ Đế, hơn nữa Đồ Man còn là đại sư chuyên luyện kim thân. Cơ thể vai u bắp thịt giống như mình đồng da sắt thông thường, người cùng cảnh giới đều không phải đối thủ của Đồ Man. Mà những người khác cũng nhìn mỹ nữ cổ trang tên là Thanh Tử với ánh mắt nghi ngờ. “Chị cảm nhận được được uy thế tương tự người mạnh nhất vùng đất Hư Vô chúng ta toát ra từ trên người cậu ta! Hơn nữa chắc chắn còn mạnh hơn!” Thanh Tử chỉ nói một câu đơn giản rồi bước vào cửa sân bay. Câu nói của Thanh Tử lại khiến mấy người ở đây ngớ ra tại chỗ. “Sao có thể thế được? Anh ta chỉ là một người bình thường mà thôi, sao có thể mạnh hơn người mạnh nhất của vùng đất Hư Vô chúng ta được?”, Dương Ngạo Tuyết không dám tin tưởng. Theo biểu biết của cô ta, người mạnh nhất vùng đất Hư Vô bọn họ đã giống như thần tiên rồi. Vậy mà bây giờ Thanh Tử lại nói với cô ta rằng, cái tên Diệp Viễn không có chút nội khí dao động nào giống như một người bình thường kia ấy thế mà còn lợi hại hơn người mạnh nhất vùng đất Hư Vô. Quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng cảm giác của Thanh Tử luôn luôn chính xác, Dương Ngạo Tuyết không thể không tin lời cô ta nói. Đột nhiên, một anh chàng đẹp trai chủ động đứng ra và nói. “Được rồi, Ngạo Tuyết, có lẽ chị Thanh Tử cảm giác sai thôi, chưa biết chừng chị Thanh Tử không muốn chúng ta càn quấy nên mới nói giùm tên kia”. “Vừa rồi tôi đã dò xét rồi, tôi không hề cảm nhận được sự dao động của nội khí trên người cậu ta, cậu ta chỉ là một người bình thường thôi!” “Chờ sau này có cơ hội, chúng ta lại dạy cho cậu ta một bài học sau, bây giờ chúng ta mau vào đi, tôi nghe nói lần này chúng ta phải đi đến vùng biển quốc tế bằng du thuyền, trên thuyền có nhiều trò vui và món ăn ngon lắm đấy!” Nghe thấy lần này được ngồi du thuyền đến vùng biển quốc tế, hơn nữa trên thuyền còn được chơi đùa, được thưởng thức mỹ thực, hai mắt Dương Ngạo Tuyết tức khắc sáng rực lên. Cô ta lập tức vứt chuyện vừa rồi sang một bên. Nhóm Dương Ngạo Tuyết kích động đi vào cửa sân bay với tâm trạng háo hức. Một lát sau, mọi người đi qua cổng từ an ninh và lên máy bay. Thế nhưng sau khi lên máy bay, Dương Ngạo Tuyết và những người khác lại không vui nổi nữa. Bởi vì bọn họ ngồi ghế hạng phổ thông, còn Diệp Viễn lại ngồi ở ghế hạng nhất. Dương Ngạo Tuyết nổi giận đùng đùng, cô ta ngay lập tức xông vào khoang ghế hạng nhất, chỉ thẳng mặt Diệp Viễn mà chất vấn. “Tại sao anh lại được ngồi ghế hạng nhất mà bọn tôi lại chỉ có thể ngồi ở ghế hạng phổ thông!” “Cậu mau nhường vị trí này cho Ngạo Tuyết!”