Nghe nói là đấu giá một tấm bản đồ tới hòn đảo Quỷ Môn. Tin tức này khiến Diệp Viễn giật mình. Trước đó, anh đã lấy được từ tay Cổ Thông Thiên và bọn nước Uy mấy tấm bản đồ rồi, sao giờ trong đó vẫn còn bản đồ để đấu giá? Xuất phát từ tâm lý tò mò, Diệp Viễn cũng đi vào trong sảnh tiệc trên tầng hai. Mà lúc này đây, trong sảnh tiệc đã tụ tập rất đông người. Diệp Viễn quét mắt nhìn sơ qua một lượt, phát hiện ra hầu hết những người này đều là cao thủ võ đạo. Hơn nữa, còn có mấy cường giả rất lợi hại. Đã vậy, phần lớn bọn họ còn đều là người trẻ tuổi. Những võ giả trẻ tuổi này không phải là những thanh niên được coi là tài giỏi của vùng đất Lánh Đời mà trước đó anh đã gặp. So với những võ giả trẻ tuổi này thì những thanh niên tài giỏi của vùng đất Lánh Đời mà Diệp Viễn đã gặp thua kém khá nhiều. Có lẽ chỉ cần bốc đại một người ở đây cũng có thể giết chết những thanh niên tài giỏi mà Diệp Viễn đã gặp kia chỉ trong tích tắc. Hơn nữa, ở hàng ghế đầu trong sảnh tiệc, Diệp Viễn còn bắt gặp Dương Ngạo Tuyết và bọn Mạnh Phàm, Đồ Man. Lúc này, bọn họ đang vây quanh mấy chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai, có thực lực mạnh. Xem thái độ của bọn họ thì có vẻ như bọn họ rất vâng lời những chàng trai có thực lực mạnh này. Điều này khiến Diệp Viễn khá tò mò. Rốt cuộc những người này là ai mà lại có thể khiến đám người ngang ngược, ngông cuồng, không coi ai ra gì như bọn Dương Ngạo Tuyết lại ngoan ngoãn như vậy. Ngoại trừ bọn Dương Ngạo Tuyết ra, Diệp Viễn còn bắt gặp mấy khuôn mặt quen thuộc đứng ngoài cùng sảnh tiệc. Mấy người này chính là ba thanh niên nhà họ Tô, nhà Thượng Quan, nhà họ Lâm đã cùng xuất hiện bên trong cơn lốc ở sa mạc Long Lĩnh với Tiêu Thiên Minh. Điều này khiến Diệp Viễn càng thêm ngờ vực. Ba người này đều từng là người của tứ đại gia tộc ở thủ đô. Cho dù hiện tại bọn họ đã bị xua đuổi tới vùng biên giới của Hoa Hạ nhưng với thực lực và thân phận của bọn họ, chắc hẳn bọn họ vẫn có thể lên ngồi hàng ghế trên. Vậy mà hiện tại bọn họ lại chỉ đứng ở ngoài rìa, thậm chí không có chỗ ngồi. Đúng lúc Diệp Viễn đang hết sức ngờ vực thì Thanh Tử và Tần Khuynh Thành đi lại chỗ anh. Gặp lại anh, Tần Khuynh Thành bất giác nhớ lại cảnh anh cứu mình. Mặt cô ta không khỏi ửng hồng. Lúc ấy, Thanh Tử nói cho cô ta biết chắc hẳn Diệp Viễn là người đã ra tay cứu bọn họ. Lúc Tần Khuynh Thành biết chuyện Diệp Viễn đi cùng với Thanh Tử, cô ta vô cùng mừng rỡ. Từ lúc nghe bọn Phùng Đình Đình nói Diệp Viễn chính là Diệp Diệt Tiêu, trong lòng cô ta vẫn luôn nhớ mãi không quên Diệp Viễn. Vốn dĩ cô ta cho rằng sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại Diệp Viễn nữa, không ngờ hôm nay anh lại cứu cô ta một mạng trong lúc nguy cấp. Thanh Tử đi bên cạnh không hề phát hiện ra sự khác thường của Tần Khuynh Thành. Cô ta kính cẩn nói với Diệp Viễn: “Anh Diệp, vừa rồi cảm ơn anh đã giúp đỡ!” Lúc ấy, Tần Khuynh Thành đã nói cho Thanh Tử biết thân phận của Diệp Viễn. Khi cô ta biết được rằng Diệp Viễn chính là cao thủ siêu cấp Diệp Diệt Tiêu của Hoa Hạ mới nổi lên như cồn dạo gần đây, cô ta cũng hết sức kinh ngạc. Đồng thời, rốt cuộc cô ta cũng hiểu vì sao khi cô ta gặp Diệp Viễn lần đầu tiên, cô ta lại phát hiện ra trên người anh có tồn tại một thứ hơi thở đáng sợ. “Không có gì, chỉ là tiện tay thôi!”, Diệp Viễn thản nhiên nói. Đối với Diệp Viễn, quả thực dạy cho những kẻ đó một bài học chỉ là chuyện tiện tay. “Phải rồi, cô có biết những người kia thuộc môn phái hay gia tộc nào không?” Diệp Viễn tiện tay chỉ về phía đám cao thủ trẻ tuổi đang ngồi ở hàng ghế đầu. Anh thực sự rất hiếu kì về các cao thủ trẻ tuổi này.