Chu Đằng là một võ giả cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong, điều này khiến đám người Liễu Hạo Long có chút khiếp sợ.
Nhưng nghĩ đến Thượng Quan Ngọc năm năm trước đã lên đến cảnh giới Thánh Giả, muốn trừng trị Chu Đằng còn kém một bước là đến Đại Tông Sư Thánh Giả chắc hẳn dễ dàng.
Suy cho cùng kém một cảnh giới, thực lực cũng chênh lệch một trời một vực.
“Nếu chính ông u mê không tỉnh, vậy thì lão hủ chỉ đành lấy mạng của ông!”
Thượng Quan Ngọc khẽ lắc đầu, ngay sau đó giơ chưởng nghênh đón Chu Đằng.
“Tự tìm cái chết!”
Diệp Viễn khẽ lắc đầu, theo như anh thấy hành động của Thượng Quan Ngọc nhất định là trứng gà đụng đá.
Không, là bắn vào tấm thép titan hợp kim, là treo cái mạng già lên, tự tìm đường chết.
“Ầm!”
Hai chưởng hung hăng đụng nhau.
Tất cả mọi người cho rằng Chu Đằng sẽ bị một chưởng của Thượng Quan Ngọc đánh chết.
Nhưng thực tế lại khiến cho tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Tất cả mọi người đều thấy rõ, sau khi bàn tay Thượng Quan Ngọc đụng vào tay Chu Đằng.
Nguyên cả cánh tay Thượng Quan Ngọc dễ dàng bị nổ tung trong nháy mắt, hóa thành đống bột vụn.
Mà bàn tay Chu Đằng vẫn không dừng lại, hung hăng đánh vào ngực của Thượng Quan Ngọc.
Ngực của Thượng Quan Ngọc cũng nổ tung trong nháy mắt, máu thịt tung tóe.
“Cái này…”
Cả đám toàn đều trợn tròn mắt.
Đệ nhất cao thủ Giang Bắc cứ như vậy bị một chưởng của Chu Đằng đánh chết, thậm chí cũng không giữ lại toàn thây.
Đây giống như một giấc mơ vậy.
Chu Đằng nhìn thi thể của Thượng Quan Ngọc bị ông ta đánh cho không còn gì, có chút không phản ứng kịp.
Người duy nhất còn bình tĩnh ở đây chính là Diệp Viễn. Bởi vì anh có thể nhìn ra, Chu Đằng lo lắng mình không phải đối thủ của Thượng Quan Ngọc, vì vậy vừa ra tay đã dùng mười phần công lực. Mà một tên ngốc như Thượng Quan Ngọc vốn không nhìn ra Chu Đằng đã là một cao thủ cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong. Đoán chắc ông ta vẫn cho rằng năm đó sau khi