“Cảm ơn anh Diệp!”
Thật ra thì Sở Trung Nam cũng không có quá nhiều hi vọng với Diệp Viễn, theo những gì ông ta biết thì thực lực của những người sau lưng nhà họ Hứa rất mạnh.
Mà Diệp Viễn tuy có thực lực vượt trội, nhưng cũng chỉ lẻ loi một mình, e là không thể giúp được gì.
Biết bố mình không tin vào năng lực của Diệp Viễn, Sở Vân Phi cũng không định nói thêm gì, mà chỉ để bố với ông nội nói.
“Ông nội, bố, đại sư Diệp còn là một thần y, để anh ấy khám cho ông nội đi!”
“Thế thì làm phiền đại sư Diệp!”, Sở Trung Nam gật đầu.
Thật ra ông ta cũng chẳng đặt hy vọng gì vào Diệp Viễn, bởi vì ông cụ ung thư dạ dày thời kỳ cuối, ông ta không tin Diệp Viễn có thể chữa được cả ung thư dạ dày.
Nhưng thấy Sở Vân Phi tôn sùng Diệp Viễn như thế, ông ta vẫn đồng ý để anh khám xem sao.
Diệp Viễn gật đầu, đi tới cầm cổ tay Sở Hạo, chẩn đoán một phen đã xác định được bệnh của Sở Hạo Thiên.
“Thế nào? Anh Diệp?”, Sở Vân Phi có chút căng thẳng nhìn Diệp Viễn.
“Đơn giản!”, Diệp Viễn chỉ đáp đúng hai chữ.
Sau đó tiện tay lấy ra cây ngân châm, đâm vào người ông cụ.
Một phút sau, Diệp Viễn cất châm.
Quay lại nói với Sở Trung Nam.
“Được rồi, nghỉ ngơi thêm vài ngày là ông cụ có thể xuất viện rồi!”
“Hả? Thế thôi là xong rồi á?"
Sở Trung Nam không dám tin cho lắm, ông cụ nhà mình bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối, Diệp Viễn chỉ ghim mấy châm, còn chưa tới một phút đã nói là ông cụ khỏe rồi.
Thấy Sở Trung Nam có vẻ không tin Diệp Viễn cho lắm, Sở Vân Phi vội vàng nói.
“Bố, anh Diệp đã nói thế thì chắc chắn là khỏi rồi! Bố vẫn không tin thì mau gọi bác sĩ vào kiểm tra thử!”
Sở Trung Nam thoáng do dự một chút, gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ nhanh chóng đưa Sở Hạo Thiên đi làm xét nghiệm.
Kiểm tra xong, bác sĩ vô cùng khiếp sợ nói với Sở Trung Nam rằng ung thư dạ dày của ông cụ đã khỏi.
Sở Trung Nam nghe tin đó thì lập tức sững sờ tại chỗ hơn nửa ngày.
Chẳng mấy chốc, nhóm bác sĩ đã muốn nhờ Sở Trung Nam dẫn họ đi gặp thần y đã chữa khỏi ung thư dạ dày cho ông cụ.
Khi Sở Trung Nam dẫn theo một nhóm bác sĩ vào tới phòng bệnh thì chỉ còn mỗi mình Sở Vân Phi.
“Vân Phi, đại sư Diệp đâu?” “Đại sư Diệp đã đi rồi, thế nào, bây giờ bố đã tin tưởng người ta chưa?” Sở Vân Phi nhìn vẻ mặt khiếp sợ của bố mình cùng với các bác sĩ thì biết ngay, Diệp Viễn đã chữa khỏi bệnh của ông nội anh ta. “Sao con lại để đại sư Diệp đi thế, bây giờ cậu ấy đang ở đâu? Bố muốn trực tiếp cảm ơn cậu ấy!” Sở Trung Nam nhìn Sở Vân Phi với ánh mắt đầy trách cứ.