“Năm trăm triệu lần thứ nhất!”
“Năm trăm triệu lần thứ hai!”
Nhưng vẫn không có ai tăng giá, phòng VIP của Diệp Viễn vẫn im lặng.
Cuối cùng, thầy đấu giá gõ búa.
“Chúc mừng khách quý phòng VIP số hai, đấu giá thành công món đồ cuối cùng với giá năm trăm triệu!”
“Đồ khốn!”
Lời đại sư đấu giá vừa dứt, cậu Vu hung hăng đập tay xuống bàn, vẻ mặt phẫn nộ.
Anh ta biết rõ mình đã bị Diệp Viễn đùa giỡn.
Diệp Viễn vốn không muốn đấu giá cuộn da dê này, đây chỉ là để trả thù đấu giá cỏ Hạm Linh lúc trước.
Nghĩ đến đám người cậu Vu, Diệp Viễn quả thật không có ý muốn cuộn da dê giả này, anh cố ý tăng giá.
Chính là để trả thù đám người cậu Vu cố ý tăng giá trước đó.
“Công tử, để tôi đi giết tên khốn đó”.
Hai mỹ nữ bên cạnh cậu Vu mặt đầy phẫn nộ.
“Không cần ra tay ngay, ở đây đông người, chờ sau khi kết thúc, bắt tên khốn đó cho tôi”, sắc mặt cậu Vu u ám nói.
“Dạ!”
Rất nhanh đã có người hầu mang món đồ đấu giá đến, cậu Vu nghiến răng nghiến lợi quẹt thẻ.
Vốn dĩ anh ta định nhờ cuộn da dê giả để dẫn dụ người giành được cuộn da dê trước đó, nhưng kết quả không ngờ cuối cùng lại bị người ta đùa giỡn, còn khiến anh ta tổn thất oan năm trăm triệu.
Mà cùng lúc đó, phòng VIP cách vách, Diệp Viễn cũng đã lấy được cỏ Hạm Linh mình cần.
Đấu giá kết thúc, Diệp Viễn cũng không ở lại lâu. Anh dẫn đám người Thẩm Tiểu Tiểu rời khỏi phòng đấu giá.
Sau khi rời khỏi phòng đấu giá, đám người Thẩm Tiểu Tiểu còn muốn mời Diệp Viễn ăn cơm, nhưng anh lại từ chối ý tốt của mấy người.
Tạm biệt đám người Thẩm Tiểu Tiểu, Diệp Viễn chậm rãi đi về phía khách sạn.
Khi đến một mảnh đất vắng vẻ, Diệp Viễn đột nhiên dừng bước.
Anh từ từ xoay người, nhàn nhạt nói vọng lại phía sau lưng. “Mấy vị, đi theo lâu như vậy, chắc cũng mệt rồi!” Lời Diệp Viễn vừa dứt, xung quanh anh liền xuất hiện sáu bóng người xinh đẹp. Bao vây Diệp Viễn.