Cùng lúc đó, tại một ngã tư đường ở phía tây Giang Châu. Đèn đỏ sáng lên. Xe của Sở Vân Phi dừng lại. Đột nhiên, con đường trước mặt xuất hiện một chiếc xe chở hàng to tướng lao tới xe anh ta với tốc độ hơn trăm tám mươi cây số trên giờ. “Ầm!” Tiếng nổ rung trời. Chiếc xe chở hàng va chạm mạnh vào Mercedes của Sở Vân Phi. Lực va chạm mạnh khiến chiếc Mercedes xoay vài vòng. Mà Sở Vân Phi ngồi phía sau trực tiếp văng ra ngoài, ngã mạnh xuống đường cái vì không thắt đai an toàn. …… Nói tới Diệp Viễn và Liễu Huân. Hai người vừa mới bước vào cổng công ty. Thì đã thấy một người đàn ông trung niên có vẻ khôn khéo, dáng người hơi mập mạp đi tới. “Ai da, Huân đến rồi đấy à! Chắc đây là đại sư mà cháu nói". “Vinh hạnh quá, vinh hạnh quá, tôi là Liễu Khánh Phi, là chú của Liễu Huân!” “Diệp Viễn!” Diệp Viễn bình tĩnh bắt tay với Liễu Khánh Phi. Sau khi bắt tay với ông ta, trong đầu Diệp Viễn không xuất hiện bất kỳ một hình ảnh nào. “Chú, anh Diệp cần một số dược liệu, cháu dẫn anh ấy tới đây lấy!”, Liễu Huân nói. “Đúng lúc hôm nay vừa nhập về rất nhiều hàng, đại sư Diệp cần gì cứ vào chọn là được!” Bọn họ vừa tán gẫu với nhau vừa đi tới kho hàng của công ty. Trong kho hàng chất đầy các loại dược liệu đông y. Diệp Viễn cũng không khách sáo, lựa chọn trong kho hàng một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy những dược liệu mình cần. “Ông chủ Liễu, bây giờ trên người tôi không có tiền, mấy thứ này tổng cộng hết bao nhiêu, ông giúp tôi ghi lại, sau này có tiền tôi sẽ trả cho ông!”, Diệp Viễn hơi xấu hổ nói. Tiền lương từ việc giao hàng của anh mấy năm nay đều bị cả nhà Lâm Phi Phi lấy đi hết, bây giờ anh chỉ là một người không xu dính túi. Vì thế, anh đành phải mặt dày đưa ra đề nghị này. Liễu Khánh Phi liên tục xua tay, nói: “Đại sư Diệp nói cái gì thế, một đại sư như cậu đến đây lấy dược liệu đã là vinh hạnh của tôi rồi, hơn nữa cậu cũng là bạn của thằng Huân, sao tôi dám lấy tiền của cậu được! Huống chi mấy thứ này cũng không đáng bao nhiêu, tặng hết cho cậu đấy!” “Anh Diệp, anh hãy nhận lấy đi!”, Liễu Huân cũng lên tiếng. “Thế này nhé, số dược liệu này tôi xin phép nhận, ngày mai tôi đến kê cho ông Liễu đây chút thuốc, giúp ông chữa khỏi chứng bệnh khó nói trong người!” Lúc nãy Diệp Viễn đã nhận ra trong người Liễu Khánh Phi có chút bệnh, có một số bộ phận không thể hoạt động trơn tru được. Nghe thế, hai mắt Liễu Khánh Phi lập tức sáng rỡ. Không ngờ Diệp Viễn lại nhận ra được chứng bệnh khó nói của ông ta. Nên biết rằng căn bệnh đó đã theo ông ta rất nhiều năm, ông ta đã nhờ tới ông cụ và cả Liễu Huân khám, nhưng ông cụ được gọi là quốc y cũng không thể chữa được căn bệnh này.