Thẩm Tiểu Tiểu thấy bầu không khí có hơi gượng gạo bèn vội vàng đi tới cạnh Diệp Viễn, nhỏ giọng nói.
Diệp Viễn vô cùng bất đắc dĩ, bản thân anh chỉ nói lời thật lòng mà thôi, sao lại khiến những người này tức giận đến thế.
Ngay sau đó, Diệp Viễn cũng không nói gì, trực tiếp ngồi xuống đất nhắm mắt nghỉ ngơi.
Còn việc ra tay dạy cho đám người này một bài học thì anh cũng lười.
Mà khi đó, đường lên núi lại có thêm một đám người ăn mặc quần áo phong cách cổ xưa.
Dẫn đầu chính là cậu Vu, bên cạnh cậu Vu là mấy cô cái xinh đẹp tuyệt trần, cùng một người giấu mình trong lớp áo choàng đen, không thấy rõ mặt.
Người đó chính là đại trưởng lão của Phệ Thiên Giáo.
Người của Phệ Thiên Giáo vừa xuất hiện, ánh mắt của tất cả võ giả ở đó đều tập trung trên đám người này.
Hay ít nhất là tập trung trên mấy cô gái xinh đẹp quanh cậu Vu.
“Chị họ, đám người đó là ai thế?”
Ánh mắt Tô Minh cũng tập trung trên mấy cô gái xinh đẹp nọ, ánh mắt cứ trố hết cả ra.
“Có lẽ bọn họ là người của Phệ Thiên Giáo!”, Hứa Gia Di trả lời.
“Phệ Thiên Giáo là thế lực phương nào nữa vậy?”, Tô Minh tò mò hỏi.
“Chị cũng không rõ lắm!”
Hứa Gia Di lắc đầu, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô ta nghe tới tên giáo phái Phệ Thiên Giáo này.
Không chỉ mình Hứa Gia Di, mà còn có rất nhiều người ở đây không biết về Phệ Thiên Giáo này.
Lúc này, đa số võ giả đều bàn tán tới lui.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến tám giờ.
Lúc này, Trung Tam Dã Long đã đi tới trước mặt Liễu Hạo Long.
“Đội trưởng Liễu, nghe nói tên Diệp Viễn kia đã đồng ý đánh với chúng tôi một trận, nay thời gian đã đến, đội trưởng Liễu hãy bảo người đó xuất hiện đi!”
Liễu Hạo Long lạnh lùng thốt lên: “Đúng, cậu Diệp đã đồng ý khiêu chiến, nhưng người đang ở đâu thì tôi cũng không biết!”
“Ông nói nghe hay quá nhỉ, đội trưởng Liễu thân thiết với tên họ Diệp kia lắm mà! Hơn nữa người đó còn giúp Lục Phiến Môn giết chết Chu Đằng”, Trung Tam Dã Tường cười tủm tỉm nhìn Liễu Hạo Long.
“Hừ, cậu Diệp chính là võ giả Giang Châu tôi, bản thân tôi là người quản lý phân bộ Lục Phiến Môn ở Giang Bắc, thường xuyên liên lạc với người ta cũng là chuyện bình thường thôi mà?”
“Vả lại, Liễu Hạo Long tôi thân thiết với ai chưa tới lượt cậu khoa tay múa chân!”
Liễu Hạo Long không hổ là đội trưởng Lục Phiến Môn, dù đối mặt với Trung Tam Dã Tường mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần thì cũng không hề e ngại chút nào.
Trung Tam Dã Tường khẽ tái mặt, không nói thêm gì nữa.
Dù sao nơi này cũng là lãnh thổ Hoa Hạ, mà Liễu Hạo Long còn là người của Lục Phiến Môn, anh ta thật sự không dám làm gì Liễu Hạo Long.
“Nói thế tức là Liễu Hạo Long ông thật sự quen biết tên chết tiệt vô liêm sỉ đó hả?” Đúng lúc này, trên quảng trường có một giọng nói khác vang lên. Mọi người vừa ngước mắt lên đã trông thấy một người mặc đạo bào phong cách cổ xưa, râu tóc bạc trắng, tay cầm phất trần, tiên phong đạo cốt từ những bậc thang dưới chân núi nhảy lên. Vững vàng đáp xuống trước mặt đáp người Liễu Hạo Long. “Thì ra là đạo trưởng Thượng Quan Ngọc!”