Thần Y tu tiên

chương 24 chỉ một cái liếc mắt!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Sao thế? Mới không gặp nhau có một ngày mà đã không nhận ra tôi rồi à?” Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Viễn, khoé miệng cô cười cong cong một cách đáng yêu. “Quả thật là không nhận ra!”, Diệp Viễn cười lớn nói. Cô gái xinh đẹp đó chính là Tô Yên Nhiên. Hôm qua, Tô Yên Nhiên mặc trang phục công sở, trang điểm theo phong cách trưởng thành nên Diệp Viễn cũng không để ý lắm. Không ngờ hôm nay, Tô Yên Nhiên thay đổi trang phục và cách trang điểm thì lại xinh đẹp đến mức anh suýt nữa không nhận ra. Dù sao, Diệp Viễn cũng đã gặp rất nhiều người đẹp, trong đó toàn là ngôi sao lớn, quý cô con nhà giàu, nhưng để so sánh thì chưa ai có thể sánh ngang Tô Yên Nhiên. “Diệp Viễn, anh làm gì ở bệnh viện thế?” “Có một người bạn bị bệnh nên tôi đến thăm. Cô Tô, còn cô thì sao?” “Tôi đang làm thủ tục cho ông nội tôi xuất viện hôm nay”. “Đúng rồi, hôm qua anh cứu ông nội tôi, tôi cũng chưa thay ông cảm ơn anh cho tốt. Thế này đi, anh cho tôi số điện thoại. Ngày mai, tôi mời anh tới nhà làm khách, để ông nội tôi trực tiếp cảm ơn anh nhé!” Nói xong, Tô Yên Nhiên giơ bàn tay trắng nõn ra trước mặt Diệp Viễn. “Không cần đâu. Hôm qua tôi đã nói rồi, cô đã cứu mạng tôi, vậy tôi cứu ông cô thì cũng là chuyện nên làm!” “Như thế sao được, đối với chúng tôi, chuyện anh cứu ông nội tôi chính là một ân tình vô cùng to lớn”. Diệp Viễn hết cách đành đưa điện thoại của mình cho Tô Yên Nhiên. Tô Yên Nhiên lưu số của cô vào điện thoại của anh, tự gọi cho mình một cuộc rồi mới trả điện thoại lại cho Diệp Viễn. Lúc này, một chiếc xe Mercedes đi tới, một người đàn ông trung niên cao lớn, lực lưỡng bước xuống xe. Lúc nhìn thấy người đàn ông này, Diệp Viễn đã cảm nhận được ông ta là một cao thủ, hơn nữa còn vô cùng lợi hại. “Cô chủ, đã làm xong thủ tục rồi!” “Diệp Viễn, xe của tôi tới rồi. Tôi đi trước nhé, ngày mai tôi tới đón anh!” Nói xong, Tô Yên Nhiên vẫy vẫy tay với Diệp Viễn rồi quay người lên xe. Người đàn ông trung niên kia giúp Tô Yên Nhiên lên xe xong thì lại quay ra nhìn Diệp Viễn. Chỉ một cái liếc mắt! Diệp Viễn đã cảm thấy một áp lực vô hình đang không ngừng đè xuống người anh. Áp lực vô hình khổng lồ này khiến chân anh không đứng thẳng lên được, mãi cho tới khi sắp khuỵu chân xuống mặt đất. Đúng lúc này, áp lực kia chợt biết mất như chưa từng xuất hiện. Người đàn ông trung nhiên kia khinh bỉ liếc mắt nhìn Diệp Viễn, quay người lên xe. Mà trong ánh mắt Diệp Viễn lại đáp trả bằng một tia chết chóc, cùng một chút bất đắc dĩ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio