Cái gọi là thiếu nữ vì người yêu mến mình mà trang điểm chắc hẳn lúc này đang nói đến Phùng Tiêu Tiêu.
Hai người không đi ăn trước, mà đi dạo phố.
Chỉ là hai người đi chưa được bao lâu, một chiếc BMW và một chiếc xe van đột nhiên dừng trước mặt hai người.
Mấy tên côn đồ bước từ trên xe van xuống, bao vây Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.
Lúc này, cửa kính chiếc BMW hạ xuống.
Phùng Tiêu Tiêu vừa nhìn liền nhận ra người trong xe, chính là cái tên Vương Tử Dương trước đó bị Diệp Viễn đánh ở hộp đêm Hoàng Cung.
Nhìn thấy Vương Tử Dương, sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu lập tức thay đổi.
Thật ra trước kia cô ta từ chức ở hộp đêm Hoàng Cung cũng vì cái tên Vương Tử Dương vẫn luôn tìm cô ta mấy ngày liền, còn nói muốn trả thù cô ta.
Lúc ấy cô ta bị dọa đến mức từ chức.
Không ngờ hôm nay lại gặp phải tên này ở đây.
“Mẹ kiếp con đĩ, ông đây tìm mày mấy ngày rồi, mẹ kiếp không ngờ mày lại ở đây!”
“Người đâu, bắt lấy con đĩ này cho tao, hôm nay ông đây phải chơi chết nó mới được!”
Hai tên côn đồ lập tức chuẩn bị ra tay bắt Phùng Tiêu Tiêu.
Kết quả hai chân Diệp Viễn đá ra, hai tên côn đồ trực tiếp bay ngược khỏi nhà hàng.
Nhìn thấy Diệp Viễn, Vương Tử Dương càng thêm tức giận, lần trước sau khi bị Diệp Viễn đánh, gã phải nằm ở bệnh viện hai ngày.
Sau khi xuất viện, gã liền tìm Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu, muốn báo thù lần trước, nhưng vẫn không tìm được.
Cho tới ngày hôm nay, có người tìm thấy chỗ ở của Phùng Tiêu Tiêu, gã còn chuẩn bị đi đến nhà Phùng Tiêu Tiêu để bắt cô ta.
Không ngờ lại đụng phải Phùng Tiêu Tiêu và Diệp Viễn ở đây.
“Thằng khốn, mày cũng ở đây, vừa hay tao tính sổ chuyện lần trước!”
“Người đâu, giết hắn cho tao!”
Vương Tử Dương vung tay lên, mấy tên côn đồ còn lại lập tức xông đến.
Nhưng mấy tên côn đồ trói gà không chặt này làm sao có thể là đối thủ của Diệp Viễn.
Chỉ thấy mấy phát đạp của Diệp Viễn đạp bay toàn bộ người ra khỏi quán cơm. Sau khi đạp bay đám côn đồ kia, Diệp Viễn thuận tay tóm Vương Tử Dương ra khỏi xe, một cước đạp Vương Tử Dương trực tiếp đập vào xe BMW của gã. Gã ngất xỉu. Làm xong tất cả những thứ này, Diệp Viễn không thèm nhìn đám người đó, dẫn Phùng Tiêu Tiêu rời đi.