Mấy ngày nay, thế giới ngầm ở Giang Châu đang có cuộc cải tổ lớn, thế lực khắp nơi điên cuồng tranh cướp địa bàn, đặc biệt là đột nhiên xuất hiện một thế lực ngoại lai tên là băng nhóm Hạo Thiên.
Mấy ngày nay, băng nhóm Hạo Thiên đã thu phục phần lớn địa bàn ở Giang Châu.
Lưu Đường vì để củng cố vững chắc địa bàn khu phát triển của mình.
Mấy ngày nay hắn tập trung toàn bộ cao thủ thuộc hạ đến câu lạc bộ Thịnh Đường, hơn nữa còn mời tới quán chủ của quán Thiên Nhất Quyền, được mệnh danh là đệ nhất cao thủ Giang Châu - Tống Minh đến giúp đỡ.
Nhưng không ngờ hôm nay vừa mời Tống Minh và đồ đệ của ông ta đến thì đã có người xông đến cửa.
Lưu Đường có chút hoảng hốt nhìn về phía Tống Minh: “Quán chủ Tống, xin ông hãy ra tay!”
Tống Minh gật đầu, hỏi thuộc hạ của Lưu Đường.
“Bọn chúng có bao nhiêu người?”
“Chỉ một người!”, thuộc hạ trả lời.
“Một người?”
Tống Minh khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nói thuộc hạ của Lưu Đường thật sự quá yếu, trên trăm người, nhưng ngay cả một người cũng không ngăn cản được.
Ngay sau đó, Tống Minh vung tay ra hiệu với người đàn ông điêu luyện phía sau lưng.
“Tiểu Thiên, con đi đi!”
Sắc mặt người đàn ông điêu luyện kia bình thản, ôm kiếm dài ra ngoài cửa.
“Ông Tống, đồ đệ của ông thật sự có năng lực đối phó với kẻ thù kia của tôi?”
Lưu Đường có chút lo lắng nói.
“Yên tâm, đồ nhi kia của tôi đã đạt đến cảnh giới Võ Giả tiên thiên, trừng trị…”
Chỉ là lời Tống Minh còn chưa nói hết, cửa phòng ầm ầm nổ tung.
Một bóng người ngã ngược vào, hung hãn đập lên bàn trà trước mặt Tống Minh và Lưu Đường, ngực xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Người ngã ngược vào không phải người đàn ông điêu luyện kia thì là ai?
“Thiên Nhi!” Con mắt Tống Minh như muốn nứt, người đàn ông điêu luyện này là đồ đệ duy nhất của ông ta. Nhiều năm qua, ông ta vốn không có con cái nên đã coi hắn là con trai mình từ lâu. Nhưng không ngờ đồ đệ được ông ta xem như con trai vừa ra ngoài đã bị người ta một chiêu chém chết trong nháy mắt. Lúc này, Diệp Viễn xách thi thể Vương Tử Dương từ ngoài cửa đi vào.
“Ai là Lưu Đường?”