Lúc này, Diệp Viễn mới quay sang Hoàng Vạn Kim nói.
“Cho ông mười phút, khiến công ty giao hàng Hoàng Thị phá sản cho tôi!”
Đối với Hoàng Vạn Kim, Diệp Viễn đã ngứa mắt từ rất lâu rồi, trước đó khi anh vẫn còn làm việc cho công ty này.
Tên khốn tư bản tàn ác này đã lấy đủ lý do để làm khó làm dễ anh, cắt xén tiền lương của anh.
Ngoài ra, tên khốn này còn làm nhục không biết bao nhiêu nhân viên nữ trong công ty.
Mà hôm nay, tên vô liêm sỉ này lại đòi tặng Phùng Tiêu Tiêu cho lũ côn đồ kia.
Người như vậy, tất nhiên Diệp Viễn không muốn buông tha.
Lẽ ra anh định đích thân giải quyết tên Hoàng Vạn Kim này, nào ngờ chú Lý lại bất ngờ chủ động tìm tới, Diệp Viễn cũng lười ra tay.
Nghe thế, Hoàng Vạn Kim lại cười thành tiếng.
“Ha ha ha, Diệp Viễn, tôi thấy hình như đầu cậu mới bị cửa kẹp rồi đúng không? Còn đòi làm công ty tôi phá sản, cậu hay nói đùa quá nhỉ?”
Công ty giao hàng của ông ta đã tồn tại ở Giang Châu rất nhiều năm, không phải ai muốn cũng đụng được, huống chi bây giờ ông ta còn bám được vào bang Hạo Thiên đột nhiên lên như diều gặp gió ở Giang Châu.
Ông ta biết rất rõ, kẻ sau lưng bang Hạo Thiên có thế lực rất lớn, đảo mắt khắp Giang Châu này, ngoài những gia tộc lớn thì chẳng ai dám đụng đến bang Hạo Thiên.
Dù là chính quyền Giang Châu cũng phải mở một mắt nhắm một mắt, nếu không gần đây bang Hạo Thiên đã chẳng dám hống hách như vậy.
Diệp Viễn không quan tâm đến Hoàng Vạn Kim, chỉ nhìn chú Lý nói.
“Còn chín phút!”
Chú Lý không ý kiến gì, trực tiếp lấy điện thoại di động ra.
Bấm một dãy số điện thoại.
“Trong vòng năm phút, khiến công ty giao hàng Hoàng Thị ở Giang Châu phá sản!”
Chú Lý nói xong thì Hoàng Vạn Kim lại cười ha hả: “Ha ha ha, cười chết mất, khiến công ty tôi phá sản trong vòng năm phút, đầu của đám các người bị úng nước hết rồi hả?”
Ba phút sau, điện thoại Hoàng Vạn Kim đột nhiên reo lên.
Là ông cụ trong nhà gọi tới, thấy điện thoại từ ông cụ.
Lòng Hoàng Vạn Kim chợt run lên, có linh cảm chẳng lành.
Ngay sau đó, ông ta nghe điện thoại.
Điện thoại vừa mới kết nối thì đã nghe thấy tiếng rống giận rung trời.
“Hoàng Vạn Kim, con mẹ mày thằng vô tích sự, rốt cuộc mày đã chọc tới người nào thế hả?”
Hoàng Vạn Kim khinh thường nhìn chú Lý và Diệp Viễn một cái, mới nói.
“Bố, có chuyện gì thế? Con trêu chọc tới ai đâu?”
Trong điện thoại vẫn là tiếng gào rống đầy tức giận.
“Má mày, mẹ nó mày không trêu chọc ai thì tại sao công ty chúng ta lại đột nhiên bị tập đoàn Lâm Thị đưa ra mệnh lệnh phong sát toàn diện? Hơn nữa bên thuế cũng đã tới tận cửa nói rằng tiền của chúng ta có vấn đề?”
“Bây giờ công ty đã bị niêm phong rồi, con mẹ nó mày còn nói mày không chọc ai hả?”
“Cái gì? Tập đoàn Lâm Thị hả?”
Hoàng Vạn Kim ngây ngẩn cả người, không dám tin nhìn chú Lý dáng vẻ xấu xí trước mặt mình.
Ông ta lại là người của tập đoàn Lâm Thị. Tập đoàn Lâm Thị chính là công ty hàng đầu Giang Bắc, tài sản lên đến chục ngàn tỷ. Mà tập đoàn Lâm Thị lại thuộc về nhà họ Lâm ở Giang Châu.