Thần Y tu tiên

chương 29 “không hay rồi!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng không ngờ lại nghe thấy giọng nói của Tô Yên Nhiên và cái tên mà cả đời này anh không thể quên. Tiêu Thiên Minh. Và cả nơi mà nằm mơ anh cũng muốn huỷ diệt, nhà họ Tiêu. Đúng lúc Diệp Viễn đang thất thần. Bỗng nhiên anh nhìn thấy Tô Yên Nhiên nhảy từ miệng vực xuống. Không hề do dự, Diệp Viễn vội vàng đưa tay ra, vững vàng ôm Tô Yên Nhiên vào lòng. Cũng may, bây giờ thực lực của Diệp Viễn đã tăng vọt. Nếu không, với thực lực lúc trước của anh, chắc chắn sẽ không thể đỡ được Tô Yên Nhiên. Cảm giác được có người ôm mình, Tô Yên Nhiên bất giác mở mắt ra. Gương mặt kia lại chính là Diệp Viễn, người đã để lại ấn tượng sâu đậm với cô. “Diệp Viễn? Sao anh…” Tô Yên Nhiên còn chưa nói hết. Thì đã nghe thấy một âm thanh lạ. “Rắc!” Một tiếng vỡ vụn giòn tan. Bệ đá mà hai người đang đứng bỗng nhiên nứt toác. Bởi vì vừa rồi khi Diệp Viễn ôm lấy Tô Yên Nhiên đã truyền toàn bộ lực đẩy theo chân xuống bệ đá. Mà bệ đá, không biết trải qua bao nhiêu năm đã rất yếu ớt, không thể chịu nổi lực đẩy lớn như vậy. “Không hay rồi!” Diệp Viễn kêu lên. Bệ đá vỡ ra, hai người trượt rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Không biết bao lâu sau, Diệp Viễn tỉnh lại. Vừa tỉnh lại, anh đã cảm thấy xương cốt toàn thân như bị gẫy ra, đặc biệt là lưng anh, nóng rực, chỉ cần động đậy là đau toát mồ hôi lạnh. Anh nhịn đau, liếc nhìn khung cảnh xung anh. Lúc này anh mới phát hiện ra, mình đang nằm bên một đầm nước sâu. Diệp Viễn cảm thấy thật may mắn, may mắn vì bên dưới là nước, nếu không, anh ôm Tô Yên Nhiên rơi xuống từ trên cao như thế thì chết chắc. Cũng may mắn vì hôm qua thực lực của anh đã nâng lên một bậc lớn khiến sức mạnh tăng lên không ít. Nếu không, kể cả rơi xuống nước thì khi bị rơi từ độ cao như vậy, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt. Nghĩ tới Tô Yên Nhiên, Diệp Viễn vội vàng chịu đựng cơn đau khủng khiếp mà tìm kiếm vết tích của Tô Yên Nhiên. Khi nhìn thấy Tô Yên Nhiên đang nằm cách đó không xa thì anh cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Nhưng lúc này, Tô Yên Nhiên đang hôn mê. Hình như cô không thở nữa, mặt mũi trắng bệch, thân thể sưng lên, bụng dưới hơi trướng, rõ ràng là bị đuối nước. Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Viễn vội vàng giúp Tô Yên Nhiên đẩy hết nước trong bụng ra, sau đó không hề do dự ấn ngực, hô hấp nhân tạo cho cô. “Khụ khụ…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio