Tất cả mọi người nhìn Diệp Viễn như người quái dị.
Cứ tưởng Diệp Viễn sẽ bị một đấm của Lục Viễn đánh chết, nào ngờ cuối cùng là Lục Viễn bị Diệp Viễn đá một cái chết tươi.
Thư Vạn Thanh thì hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, ông ta biết Diệp Viễn cũng là một võ giả.
Là một võ giả còn lợi hại hơn cả Lục Viễn.
“Nổ súng, bắn ngay cho tao!”
Lúc này, cuối cùng Chử Tân Vũ cũng phản ứng lại.
Anh ta không thể ngờ Diệp Viễn lại là một võ giả, là một kẻ có thể giết Lục Viễn trong giây lát, đủ sức xoay chuyển tình thế trước mặt.
Thế nhưng, Chử Tân Vũ đã ra lệnh rất lâu nhưng mãi vẫn không có tiếng súng vang lên.
Anh ta quay lại nhìn người bên mình theo bản năng, vừa nhìn thấy đã tái hết cả mặt.
Bởi vì tất cả đều đang ngơ ngác đứng yên đó hệt như bị ai điểm huyệt vậy.
Nhìn kỹ lại sẽ phát hiện trên cơ thể mỗi người đều có một cây ngân châm.
“Dùng khí ngự châm, không ngờ cậu ta lại là võ giả cảnh giới Tông Sư! Hơn nữa còn là một Tông Sư rất trẻ”.
Bấy giờ, Thư Vạn Thanh kích động đến mức mắt sắp trợn trừng cả ra ngoài.
Bởi vì thủ đoạn dùng khí ngự châm này chỉ có những võ giả từ Tông Sư trở lên mới có thể nắm giữ.
Tuy ông ta không biết rõ Diệp Viễn đã ra tay vào lúc nào, nhưng có thể một lần khiến nhiều người dính ngân châm như thế thì chính xác là thủ đoạn của cảnh giới Tông Sư rồi.
Thư Uyển Nhi bên cạnh cũng nhìn Diệp Viễn với ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
Chử Tân Vũ biết người của mình không thể cử động được là do Diệp Viễn động tay động chân.
Anh ta cũng không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng móc ra cây súng bên hông.
Nhưng khoảnh khắc anh ta lấy cây súng ra thì một con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh đã xuất hiện ngay trước mặt.
“Soạt!”
Một tia sáng chợt hiện.
Tay cầm súng của Chử Tân Vũ đã tách rời khỏi cánh tay anh ta rồi.
Người ra tay tất nhiên là người đẹp cổ trang kia.
Khi người đẹp cổ trang đang định ra tay thêm lần nữa, chấm dứt sinh mệnh của Chử Tân Vũ.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang, trước mặt Chử Tân Vũ bỗng bốc lên một đoàn sương trắng.
Thấy thế, Diệp Viễn khẽ cau mày, bởi vì anh nhận ra đó là thủ đoạn của ninja nước Uy.
Khoảnh khắc sương trắng xuất hiện, một bóng người nhanh chóng đáp xuống từ nóc nhà sau lưng Chử Tân Vũ.
Người đó nhanh chóng tóm lấy Chử Tân Vũ, chân giẫm mạnh, nhảy lên cao, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất vô tung vô ảnh.
Mà người đẹp cổ trang kia cũng đang chuẩn bị đuổi theo.
Nhưng Diệp Viễn lại lên tiếng trước.
“Được rồi, đừng đuổi theo nữa, cô không phải là đối thủ của con rùa rút đầu đó đâu!”
Thật ra Diệp Viễn đã phát hiện ra ông lão vẫn đang ẩn nấp, nhưng anh không thèm quan tâm.
Người đẹp cổ trang chợt sững người một lát, cuối cùng cũng không đuổi theo.
“Cảm ơn ân cứu mạng của cậu!”
Lúc này, Thư Vạn Thanh đi tới chỗ Diệp Viễn, chắp tay khom người.
Thư Uyển Nhi cùng với mấy ông lão đã sớm sợ tiểu ra quần cũng phản ứng lại, khom người cảm ơn Diệp Viễn.
“Không cần khách sáo, đừng quên, tôi cứu người là có điều kiện”, Diệp Viễn thản nhiên nói.
Thư Vạn Thanh chợt phản ứng lại, vội vàng dẫn Diệp Viễn ra sảnh trước. “Thưa cậu, cậu cần loại dược liệu gì thì cứ thoải mái chọn lựa!” Tất nhiên Diệp Viễn sẽ không khách sáo, nhanh chóng chọn lựa những dược liệu hạng nhất. Nhưng dược liệu nhiều quá, Diệp Viễn cũng không thể gom hết một lần được. Thư Vạn Thanh lại nói.