Nói xong, Lý Hồng Đào trực tiếp dập đầu về phía Diệp Viễn.
Lúc này, Diệp Viễn mới nhàn nhạt hỏi: “Cô ta là người của ông?”
“Dạ dạ dạ!”, Lý Hồng Đào vội vàng trả lời.
“Bắt cô ta biến mất khỏi giới giải trí đi!”, Diệp Viễn từ tốn nói.
“Được!”, Lý Hồng Đào không chút do dự, lập tức gật đầu.
Ngay sau đó liền gào lên với đám thuộc hạ.
“Người đâu, dẫn thứ gái đĩ này ra ngoài cho tôi, đồng thời phong sát cô ta!”
Liễu Phi Nhi nằm trên đất đang không ngừng kêu thảm thiết nghe thấy vậy, cô ta bị dọa cho đến mức ngất lịm.
Còn đám bạn học có mặt ở đây thì vô cùng khiếp sợ, cảm giác giống như đang nằm mơ.
Bọn họ không ngờ một câu nói của Diệp Viễn lại có thể khiến Lý Hồng Đào phong sát Liễu Phi Nhi.
Nhất là mấy người Lý Diễm và Chu Vĩ, bọn họ vẫn đang đợi Liễu Phi Nhi gọi Lý Hồng Đào đến trừng trị Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu, báo thù cho bọn họ.
Nhưng kết quả không ngờ đến là Lý Hồng Đào này sau khi nhìn thấy Diệp Viễn lại bị dọa đến mức quỳ sụp xuống đất.
Diệp Viễn không phải là một nhân viên giao hàng sao, từ bao giờ trở thành nhân vật ngay cả Lý Hồng Đào cũng quỳ dập đầu nói xin lỗi.
Lúc này, trong lòng mấy người ngoại trừ nỗi khiếp sợ sâu sắc ra, còn có một nghi ngờ như vậy.
“Đứng lên đi!”
Lời Diệp Viễn vừa thốt lên, Lý Hồng Đào lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn đại sư Diệp!”
Anweier ở cửa nhìn thấy nhân vật đứng đầu ngành giải trí Lý Hồng Đào lại bị Diệp Viễn dọa cho thành như vậy.
Ông ta thông minh liền đoán được thân phận của Diệp Viễn tuyệt đối không bình thường.
Đồng thời, cuối cùng ông ta đã hiểu ra tại sao buổi trưa Diệp Viễn không muốn làm người mẫu của mình.
“Cậu Diệp, cô Phùng, không ngờ lại gặp được mọi người!”
Lúc này, Anweier cũng tiến lên chào hỏi. “Ông Anweier, ông biết cậu Diệp?”, Lý Hồng Đào có chút kinh ngạc nói. Anweier giải thích: “Đương nhiên biết, bạn gái của cậu Diệp, cô Phùng đây chính là người mẫu mà hôm nay tôi đã nói với ông!” Lời Anweier vừa dứt, đám bạn học ở đây lại một lần nữa ngơ ngác.