Bên dưới biệt thự, Thư Vạn Thanh và Ảnh Tử làm hộ pháp cho Diệp Viễn đang run rẩy quỳ rạp xuống mặt đất, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh.
Bởi vì khoảnh khắc Diệp Viễn đột phá, từ người anh bỗng xuất hiện một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ đầy mạnh mẽ lan ra càn quét.
Luồng khí đó vừa xuất hiện đã hất tung hai người ra xa.
Cũng may khí thế mạnh mẽ kia không hề có ý định tổn thương bọn họ.
Nếu không, có lẽ lúc này hai người đã chết đến mức không thể chết thêm.
Mà khí thế mạnh mẽ đó cũng cho hai người hiểu được, bọn họ đã quá xem thường Diệp Viễn rồi.
Trước đó họ đều nghĩ Diệp Viễn chỉ là một cao thủ cảnh giới Tông Sư mà thôi, nhưng bây giờ xem ra anh không chỉ là một Tông Sư đơn giản như vậy.
Bởi vì thứ khí thế đó, e là khí thế của Thánh Giả cũng không thể sánh bằng.
“Chẳng lẽ cậu Diệp đã đột phá đến cảnh giới trên cả Thánh Giả trong truyền thuyết ư?”
Bấy giờ, cả hai người đều có cùng một suy nghĩ như thế.
Khi bọn họ đang suy nghĩ thì bóng dáng Diệp Viễn đột ngột xuất hiện trước mặt hai người.
“Hai người không sao chứ?”
Khi đối mặt với Diệp Viễn một lần nữa, hai người có cảm giác như đang nhìn bầu trời vô tận, là xa không thể với tới và sâu không lường trước được.
“Không sao, chúc mừng cậu Diệp đã đột phá cảnh giới!”
Tuy trong lòng hai người đều tò mò không biết bây giờ Diệp Viễn đang ở cảnh giới gì, nhưng bọn họ lại không dám mở miệng hỏi.
Sắc trời cũng không còn sớm, Thư Vạn Thanh cũng lên tiếng chào tạm biệt.
“Cậu Diệp, bây giờ cũng đã khá muộn, chúng tôi không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa!”
“Con gái tôi sẽ ở lại đây để giúp cậu dọn dẹp nhà cửa, tiện thể nấu cơm giặt giũ cho cậu!”
Hôm nay Thư Vạn Thanh dẫn Thư Uyển Nhi tới đây cốt là để cô ta ở lại bên cạnh Diệp Viễn.
Mà nay ông ta còn biết được Diệp Viễn am hiểu cả thuật luyện đan vô cùng thần kỳ.
Lúc nãy Diệp Viễn đột phá đã giúp ông ta hiểu được, thực lực của Diệp Viễn chắc chắn đã vượt qua Thánh Giả, lên tới cảnh giới trong truyền thuyết kia.
Một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết, tài năng thiên bẩm yêu nghiệt như thế quả lả hiếm có khó tìm.
E rằng thiên tài trẻ tuổi có thiên phú cao nhất của nhà họ Tiêu, Tiêu Thiên Minh cũng không có được sự yêu nghiệt như vậy!
Mà người như thế, nếu có thể trở thành con rể nhà họ Thư thì gia tộc họ chắc chắn sẽ trở thành gia tộc hàng đầu ở vùng đất lánh đời.
Từ đó trở đi không còn phải xem sắc mặt của bất kỳ kẻ nào nữa.
Mà lời Thư Vạn Thanh nói lại khiến Diệp Viễn sửng sốt.
Nhưng anh đã nhanh chóng hiểu ý Thư Vạn Thanh.
Có thể thấy, Thư Vạn Thanh muốn mượn Thư Uyển Nhi để lấy lòng anh,
Hơn nữa cũng có ý muốn để Thư Uyển Nhi ở lại bên cạnh anh xem như làm tin.
Dù sao Thư Vạn Thanh cũng biết về chuyện thuật luyện đan này.
Vì thế, Diệp Viễn không từ chối.
Dù sao nơi này cũng khá lạnh lẽo, đúng lúc thiếu một người giặt đồ, nấu cơm, dọn nhà.
Diệp Viễn không từ chối lại khiến Thư Vạn Thanh vui đến phát điên.
Mà trong biệt thự, Thư Uyển Nhi đứng nấp sau cửa lại đỏ hết cả mặt.
Sau khi Thư Vạn Thanh và Ảnh Tử đi, Diệp Viễn lại quay vào trong biệt thự. Vào đến nơi, Thư Uyển Nhi đỏ mặt khẽ nhún người với Diệp Viễp. “Anh Diệp!” “Nơi này có khá nhiều phòng, cô chọn một phòng để nghỉ ngơi đi!”