Vốn dĩ thuốc trước đó Diệp Viễn chế biến cho Phùng Hạo cần thời gian một tuần lễ mới có thể chữa khỏi hoàn toàn hai chân cậu bé.
Ai ngờ đêm qua anh vận khí tốt, luyện chế được rất nhiều đan dược cực phẩm.
Phùng Hạo kích động, không chút suy nghĩ liền nuốt đan dược màu vàng rực xuống bụng.
Còn Diệp Viễn cũng cắm kim bạc vào hai chân Phùng Hạo, dẫn những loại thuốc này vào chữa trị dây thần kinh và bắp thịt bị hoại tử của cậu bé.
Chưa tới ba phút, Diệp Viễn thu kim.
“Mẹ, chị, hai chân con có cảm giác rồi, có cảm giác rồi! Ha ha ha…”
Lúc này, Phùng Hạo có thể cảm nhận được hai chân mình có cảm giác rất mãnh liệt, cậu bé mừng đến chảy nước mắt.
Nói xong, Phùng Hạo liền bám mép giường, muốn xuống.
Phùng Tiêu Tiêu và mẹ Phùng thấy vậy liền giật mình.
Đang muốn qua ngăn cản.
Nhưng Diệp Viễn lại nói.
“Cứ để cậu bé thử!”
Rất nhanh, Phùng Hạo đã xuống giường, hai chân đứng trên mặt đất.
“Mẹ, chị, mọi người nhìn thấy chưa, con có thể đứng dậy rồi!”
Mẹ Phùng và Phùng Tiêu Tiêu lúc này đều rơi nước mắt, kích động không biết nên nói những gì.
Lúc này, Diệp Viễn lại nói: “Thử đi mấy bước!”
Phùng Hạo nặng nề gật đầu, sau đó cuối cùng đã đi bước đầu tiên trong cuộc đời.
Chỉ là vừa bước đi, cậu bé thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, mẹ Phùng và Phùng Tiêu Tiêu bị dọa sợ, vội vàng qua đó muốn đỡ Phùng Hạo.
Nhưng lại bị Diệp Viễn cản lại.
“Để tự cậu bé làm!”
Rất nhanh, Phùng Hạo cuối cùng đã thích ứng với cảm giác này, một lát sau cậu bé có thể hành động tự nhiên, không có bất kỳ điều gì khác một người bình thường.
“Chị, mẹ, mọi người đã nhìn thấy chưa, con đứng được rồi, còn có thể đi!”
Cảnh này khiến mẹ Phùng và Phùng Tiêu Tiêu xúc động ôm nhau, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.
Lúc này, Diệp Viễn cùng Thư Uyển Nhi và Sở Vân Phi rất biết ý ra khỏi phòng bệnh, để ba mẹ con họ có cơ hội ở riêng với nhau.
Sau khoảng mười phút, Phùng Tiêu Tiêu đi ra với khuôn mặt đầy nước mắt.
“Diệp Viễn, thật sự cảm ơn anh!”
Diệp Viễn khẽ mỉm cười nói: “Khách sáo với tôi làm gì!”
Ngay sau đó Diệp Viễn lại lấy ra hai viên đan dược, đưa cho Phùng Tiêu Tiêu.
“Đúng rồi, hai viên đan dược này để cho cô và mẹ cô, rất có ích với cơ thể hai người!” “Không cần đâu!” Phùng Tiêu Tiêu biết đan dược này chắc chắn rất trân quý. Diệp Viễn đã giúp đỡ bọn họ nhiều như vậy, cô còn không biết nên báo đáp Diệp Viễn như thế nào. “Không sao, thuốc này tôi có rất nhiều!”