Ông ta cong ngón tay thành trảo, đột ngột xông về phía đầu Diệp Viễn.
Nhìn thấy Lục Hồng Vận ra tay, trong lòng Chử Tân Vũ vô cùng kích động, hôm nay anh ta mới thấy Lục Hồng Vận ra tay.
Một trảo này sắt thép cứng rắn cũng bị đâm thủng mấy lỗ.
Nếu chộp vào đầu Diệp Viễn, nhất định anh chết chắc.
Đối mặt với một trảo đầy tốc độ của Lục Hồng Vận, Diệp Viễn lại khinh thường cười một tiếng.
Anh tiện tay cầm dao trong tay La Hạo Vũ.
Nhẹ nhàng bổ một cái về phía trước.
Cảnh tượng này càng khiến Chử Tân Vũ bật cười thành tiếng.
“Ngu đần, lại dùng một con dao bình thường đối chọi với võ giả cảnh giới Đại Tông Sư ông Lục đây?”
Nhưng một giây tiếp theo, nụ cười của Chử Tân Vũ hoàn toàn cứng lại.
Bởi vì Diệp Viễn tùy ý đánh xuống một dao, cả cánh tay Lục Hồng Vận bay thẳng đi.
Lúc này hai mắt Lục Hồng Vận trợn tròn, mặt không dám tin, ngay cả cảm giác đau đớn trên cánh tay cũng không có.
Bởi vì sự chấn động trong lòng đã lớn hơn cơn đau trên người.
Ông ta sai rồi, sai hoàn toàn, Diệp Viễn vốn không phải võ giả bình thường, mà là một cảnh giới Thánh Giả siêu cấp trên Đại Tông Sư.
Nghĩ đến mình phải đối mặt với một cao thủ siêu cấp cảnh giới Thánh Giả, nội tâm Lục Hồng Vận bắt đầu run rẩy.
“Thánh Giả đại nhân, là tại hạ thất lễ”.
Gần như ngay lập tức, Lục Hồng Vận liền khom người về phía Diệp Viễn.
Thánh Giả không thể bắt nạt, đây là quy tắc từ xưa đến nay.
“Thánh Giả đại nhân, tất cả những gì ngày hôm nay đều là hiểu lầm, đều do Chử Tân Vũ làm, hôm nay xin lỗi đã quấy rầy cậu, hôm sau Lục mỗ nhất định sẽ đến phủ của Thánh Giả đại nhân nói xin lỗi!”
Nói xong, Lục Hồng Vận liền quay đầu, vội vàng phóng ra xa.
Lúc này, Lục Hồng Vận chỉ có một suy nghĩ, đó chính là trốn, trốn càng xa càng tốt.
Đối mặt một thánh giả siêu cấp, ông ta sợ rằng mình sẽ bị một chiêu giết chết.
Còn trừng trị Diệp Viễn, vậy chỉ có về sau sư phụ ông ta đích thân rời núi, để sư phụ ông ta tự ra tay thôi.
“Muốn chạy hả, tôi đã cho ông chạy chưa?”
Diệp Viễn lạnh lùng hừ một tiếng, tiện tay rút trường kiếm ra.
Lập tức trường kiếm như đạn ra khỏi nòng, mang theo tiếng gào rít bắn về phía Lục Hồng Vận đã chạy rất xa.
Lục Hồng Vận vốn đã bỏ chạy ra hơn trăm mét nghe thấy giọng của Diệp Viễn, bất giác quay đầu lại.
Kết quả liền nhìn thấy trường đao gào rít bay đến, lập tức sợ đến mất hồn.
Bèn ba chân bốn cẳng chạy hết sức. Đáng tiếc, tốc độ của ông ta vẫn quá chậm. Chưa đến một giây đã bị trường đao đuổi kịp. Chỉ nghe thấy “phụt” một tiếng.