Người nhà của anh cũng sẽ không phải chịu nỗi đau này.
Cứ như vậy, trong ngày tuyết rơi tán loạn ấy, Diệp Viễn vĩnh viễn mất đi ông nội yêu thương anh.
Cũng vào hôm đó, Diệp Viễn mất nơi nương tựa, rời khỏi thủ đô, nơi khiến anh đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Khi Diệp Viễn vừa rời khỏi thủ đô chưa được bao lâu.
Anh nhận được tin tức, người trong dòng tộc của ông nội anh đã bị nhà họ Tiêu gạch tên, đuổi khỏi nhà họ Tiêu.
Hơn nữa còn tuyên bố con trai của Tiêu Đông Văn là Tiêu Thiên Minh thay thế vị trí của anh, trở thành người của nhà họ Tiêu trong tương lai tiến vào thánh địa.
Cho đến lúc đó, cuối cùng Diệp Viễn đã hiểu, tất cả nhưng thứ này đều là âm mưu.
Là người trong dòng tộc của Tiêu Đông Văn muốn để Tiêu Thiên Minh tiến vào thánh địa nhà họ Tiêu tu luyện, vậy nên mới làm ra âm mưu quỷ kế này.
Còn người nhà họ Tiêu sau khi đạt được thứ mà bọn họ mong muốn, nhưng vẫn không chịu buông tha cho tai họa ngầm Diệp Viễn này.
Rất nhanh, Diệp Viễn trốn đông trốn tây lại bị thuộc hạ của Tiêu Đông Văn, cũng chính là Á Bá đưa người đến tìm thấy.
Cũng may bạn tốt của bố Diệp Viễn là Vũ Đông Thanh đã đưa anh đi trước đám người Á Bá một bước.
Tiêu Đông Văn không tìm được anh đã hạ lệnh truy nã anh trên toàn bộ nước Hoa Hạ.
Không ở Hoa Hạ được nữa, dưới sự giúp đỡ của Vũ Đông Thanh, lúc này Diệp Viễn đã trốn ra nước ngoài.
Ở nước ngoài trải qua mấy năm máu lửa, lúc này anh đã sáng lập ra điện Thiên Thánh, là tồn tại khiến vô số người nghe xong liền khiếp hồn khiếp vía.
Vốn dĩ Diệp Viễn định thăm dò đảo Quỷ Môn xong sẽ chuẩn bị thế lực hùng mạnh quay về thủ đô, báo mối thù sâu đậm năm đó.
Nhưng không ngờ lại bị phái Bát Kỳ và đoàn hiệp sĩ phục kích, cuối cùng dẫn đến điện Thiên Thánh gần như bị diệt môn.
Diệp Viễn cũng vì vậy mà lưu lạc đến Giang Châu, lúc này mới có chuyện về sau.
Sau khi hồi phục trí nhớ, Diệp Viễn dự định chờ đến lúc mình mạnh mẽ có thể càn quét mọi thứ, anh sẽ tiến quân đến thủ đô, báo mối thù sâu đậm năm đó.
Nhưng không ngờ người của nhà họ Tiêu hôm nay lại tìm đến trước một bước. Một lần nữa nhìn kẻ thù năm đó, khóe miệng Diệp Viễn đột nhiên lộ ra tia cười nhạt. “Năm mười lăm tuổi đó, nhà họ Tiêu khiến nhà tôi tan cửa nát nhà, khiến tôi không nơi nương tựa rời khỏi thủ đô, tôi còn chưa đi tìm các người, vậy mà các người còn tự mình dâng đến cửa, vậy thì tôi sẽ thu lại chút lãi trước”. Nói xong, Diệp Viễn hừ lạnh rồi biến mất.