Thần Y tu tiên

chương 372 “ông nội, ông không sao chứ?”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ là lời Tiêu Thiến Thiến vừa dứt, cô ta liền bị Diệp Viễn tát một cái vào mặt.

Cái tát này của Diệp Viễn đã hoàn toàn khiến Tiêu Thiến Thiến ngơ ngác.

Thân là thiên chi kiêu nữ nhà họ Tiêu gia tộc đệ nhất thủ đô, từ nhỏ sống trong nhung lụa, được vô số người nịnh nọt.

Dù đi đến đâu cũng nhận được tất cả sự tôn kính của mọi người, cho dù là những gia chủ khác ở thủ đô khi nhìn thấy cô ta cũng phải cung kính gọi một tiếng công chúa Tiêu.

Nhưng hôm nay ở nơi chật hẹp Giang Châu này lại bị người ta tát.

Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, dù cô ta phạm sai lầm lớn thế nào.

Bố mẹ cô ta bao gồm cả đám người trong gia tộc cũng sẽ không trách phạt, thậm chí ngay cả nói nặng lời cũng không có, chứ đừng nói là đánh cô ta.

Nhưng hôm nay, cô ta đường đường là công chúa nhà họ Tiêu lại bị người ta đánh.

“Anh biết tôi là ai không? Dám đánh tôi?”

Tiêu Thiến Thiến ôm mặt, không thể tin nổi nhìn Diệp Viễn.

“Bốp!”

Diệp Viễn không nhiều lời, lại hung hăng giáng một cái tát vào mặt Tiêu Thiến Thiến.

Tiêu Thiến Thiến không phải võ giả, sao có thể chịu được cái tát đầy uy lực của Diệp Viễn.

Cô ta lập tức ngã ngồi trên đất.

“Đồ khốn, dám động vào công chúa nhà họ Tiêu, tự tìm cái chết!”

Lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng gầm ngút trời cách đó không xa.

Chỉ thấy một bóng đen vội vàng chạy như bay tới, mang theo một chưởng đầy sức mạnh đánh về phía đầu Diệp Viễn.

“Hừm, không biết tự lượng sức mình!”

Diệp Viễn quát lạnh, xoay người đánh một chưởng, hung hãn đánh về phía người đến.

“Ầm!”

Hai chưởng đụng nhau, thân thể người đến lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt đỏ ửng.

Nội tâm càng chấn động.

“Ông nội, ông không sao chứ?”

Lúc này, phía xa có một người đi đến chính là Ngọc Lâm Phong.

Mà bóng đen này chính là ông nội của Ngọc Lâm Phong, võ giả siêu cấp ở Lâm Châu, Ngọc Kỳ Lân.

Nhìn thấy Ngọc Kỳ Lân, Tiêu Thiến Thiến giống như nhìn thấy rơm rạ cứu mạng, oán độc chỉ vào Diệp Viễn nói.

“Ngọc Kỳ Lân, mau giết tên khốn đáng chết này cho tôi!”

Nhưng Ngọc Kỳ Lân không có bất kỳ hành động gì, mà nhìn chằm chằm Diệp Viễn.

Một chưởng vừa rồi đã khiến ông ta bị thương rất nặng, lúc này ông ta đã là nỏ mạnh hết đà.

“Ha ha ha, đã nhiều năm như vậy rồi, từ trước đến nay chưa từng thấy lão già Ngọc Kỳ Lân ông chịu thua thiệt lớn như vậy!”

Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền tới, một lão giả mặc áo dài xám tro, vóc dáng thấp nhỏ lóe sáng hạ xuống bên cạnh Ngọc Kỳ Lân. Sắc mặt Ngọc Kỳ Lân khẽ biến đổi, không nói gì nhiều. “Đúng vậy, nhiều năm qua, lần đầu tiên nhìn thấy lão già Ngọc Kỳ Lân chịu thiệt như vậy!” Lúc này, lại một bóng dáng rơi xuống bên cạnh Ngọc Kỳ Lân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio