“Chúng ta bây giờ chỉ cần ngồi xem hổ đấu nhau, đến lúc đó dù trong số bọn họ ai chết, chúng ta ra tay giết người còn lại, ngư ông đắc lợi!”
Dừng một chút, người đàn ông trung niên lại nói.
“Ngoài ra, vừa nhận được tin tức, trong tay Diệp Diệt Tiêu này có đan dược có thể đề thăng cảnh giới võ giả, tin chắc sẽ có không ít tổ chức rung động với nó!”
“Tôi đã phân phó xong, rất nhiều người có hứng thú với đơn thuốc trong tay hắn, chắc hẳn phiền toái của tên Diệp Diệt Tiêu này cũng không ít đâu!”
“Qua mấy ngày nữa, hôn lễ của Thiên Minh cũng sắp đến rồi, vừa hay để Thiên Minh đi xử lý chuyện này, đến lúc đó Thiên Minh sẽ bỗng nhiên nổi tiếng, trở thành lãnh đạo giới võ đạo nước Hoa Hạ”.
Lão giả trầm tư một hồi liền gật đầu.
“Cứ vậy đi, theo như lời ông nói!”
...
Đương nhiên Diệp Viễn cũng biết chuyện mình xuất hiện ở top sáu trong bảng xếp hạng võ đạo Hoa Hạ, anh chỉ khẽ mỉm cười, không hề để ý chuyện này.
Ba ngày liên tiếp, mỗi ngày Liễu Khánh Phi và Thư Vạn Thanh đều phái người đưa đến một lượng lớn dược liệu.
Mà Diệp Viễn trong mấy ngày này vẫn luôn ở trong biệt thự, không ngừng luyện đan.
Điều khiến Diệp Viễn buồn bực chính là đan dược mấy ngày nay luyện chế gần như đều là đan dược trung phẩm, không có xuất hiện viên đan dược cực phẩm nào.
Nhưng suy nghĩ một chút rồi lại thôi, đan dược cực phẩm xuất hiện là chuyện không thể cầu.
Không cưỡng cầu được.
Nhưng dù là đan dược trung phẩm, đoán chắc nếu bán đấu giá cũng sẽ dẫn đến chấn động cực lớn.
Đan dược Diệp Viễn luyện chế lần này gần như là đan dược sơ cấp nhất trong truyền thừa Quỷ Môn.
Mặc dù là đan dược sơ cấp nhất, những cũng có tác dụng vô cùng lớn đối với đề thăng của võ giả.
Mà lúc Diệp Viễn đang yên lặng luyện đan, toàn bộ Giang Châu mấy ngày nay cũng xuất hiện rất nhiều võ giả.
Cũng may phần lớn thành viên của Lục Phiến Môn đều tụ tập đến Giang Châu, để duy trì trật tự.
Cũng may có Lục Phiến Môn, Giang Châu đã xảy ra chuyện rất nhiều võ giả tập kích người bình thường, hơn nữa còn có rất nhiều người mất tích, tử vong.
Buổi tối ngày thứ ba, Diệp Viễn luyện chế hoàn tất lò đan dược cuối cùng, anh thở phào nhẹ nhõm.
Ba ngày nay, anh gần như không ăn không uống, cũng không nghỉ ngơi, vẫn luôn luyện chế đan dược.
Vào lúc Diệp Viễn định ra ngoài tìm chút đồ ăn.
Vừa ra khỏi cửa biệt thự liền nhìn thấy ba người Lâm Vỹ Phong, Lâm Vạn Phi nhà họ Lâm và Ngô Thanh Phong bị nhốt trong đại trận trước của.
Diệp Viễn nhấc tay, đóng cửa đại trận, lúc này ba người mặt đầy mồ hôi lạnh đi đến trước mặt Diệp Viễn.
“Cậu Diệp, nơi này của cậu có phải là Quỷ Đả Tường không? Sao chúng tôi không vào được?”, Lâm Vỹ Phong hoảng sợ nói.
“Chút thủ đoạn phong thủy mà thôi!”, Diệp Viễn nhàn nhạt trả lời. Nghe vậy, Ngô Thanh Phong ở bên cạnh càng chấn động trong lòng, trước đó ông ta đã từng nhìn thấy sát trận phong thủy âm sát ở nhà Lý Hồng Đào, cũng xem như là một đại trận hiếm thấy. Nhưng so với đại trận ở trước biệt thự Diệp Viễn, quả thật chính là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn. Lúc này ông ta càng thêm kính nể thủ đoạn của Diệp Viễn.