Mặc dù biết tập đoàn Hạo Thiên đối chọi nhà họ Lâm không phải đối thủ, nhưng ông ta vẫn phải cứng rắn.
Nếu không e rằng hôm nay ông ta khó ra khỏi chỗ này.
“Hừm, có phải bùn bóp hay không, thử chẳng phải sẽ biết sao?”, Lâm Hùng Phi nhàn nhạt nói.
“Hừ, vậy thử chút!”
Nói xong, người đàn ông mập nhân cơ hội chuẩn bị rời đi.
“Ầm!”
Nhưng lúc này, Diệp Viễn giơ tay thành quyền, đánh tên đàn ông mập ra khỏi cửa.
Đối với người của tập đoàn Hạo Thiên, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không bỏ qua.
Lúc này, Lâm Hùng Phi vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Viễn, khom người nói với anh.
“Cậu Diệp, hôm qua vô cùng cảm ơn cậu đã cứu cháu gái tôi, xin nhận của lão phu một lạy!”
Mặc dù Lâm Hùng Phi biết Diệp Viễn là người của nhà họ Tiêu, nhưng Lâm Hùng Phi không dự định nhận nhau với Diệp Viễn.
Bởi vì ông ta biết rõ, đến bây giờ Diệp Viễn vẫn chưa nói ra thân phận của mình, chắc hẳn có nỗi khổ gì đó.
Vì vậy, đương nhiên ông ta cũng không dám tùy tiện nhận Diệp Viễn.
“Ông cụ đừng khách sáo!”
Diệp Viễn vội vàng đỡ Lâm Hùng Phi dậy.
Mấy người sau khi khách sáo một hồi, Lâm Hùng Phi liền đứng dậy cáo từ.
Nhưng trước khi đi lại bảo Lâm Hàn Tuyết ở lại.
Sau khi Lâm Hùng Phi và Lâm Vỹ Phong rời đi, Diệp Viễn liền dẫn Tiểu Vũ đi chọn quần áo đẹp.
Tiểu Vũ lần đầu tiên nhìn thấy nhiều quần áo đẹp như vậy, lập tức hoa mắt, không biết chọn gì.
“Em gái Tiểu Vũ, nếu em thích những bộ quần áo này, chị có thể tặng cho em!”
Hôm qua Lâm Hàn Tuyết đã biết được Tiểu Vũ là em gái của Diệp Viễn.
Vì vậy đương nhiên cũng đối đãi với Tiểu Vũ như em gái ruột.
Dĩ nhiên, chủ yếu là Diệp Viễn vẫn luôn thờ ơ với cô ta, Lâm Hàn Tuyết chỉ có thể nịnh nọt bên cạnh Tiểu Vũ, lấy lòng cô ấy trước, chuyện khác nói sau.
“Thật sao?”
Tiểu Vũ vừa nghe thấy những bộ quần áo này đều tặng cho mình, lập tức sáng mắt lên. Lâm Hàn Tuyết gật đầu nói: “Đương nhiên!” “Ha ha ha, tốt quá, cảm ơn chị!” Nói xong, Tiểu Vũ nhìn Diệp Viễn, rồi lại nói với Lâm Hàn Tuyết.