Nhưng lúc này, Lâm Y Quốc lại đột nhiên mở miệng nói.
“Chàng trai, tôi biết các cậu rất lợi hại, nhưng nhà họ Sử ở tỉnh Tiềm Long chúng tôi có thế lực rất lớn, mấy người đấu không lại được với bọn họ đâu!”
Nói xong, Lâm Y Quốc một tay nắm tay Lâm Tuyết, tay còn lại nắm tay Thẩm Tư Phàm.
“Chàng trai, tôi biết cậu thích Tiểu Tuyết nhà chúng tôi, mà trong lòng Tiểu Tuyết nhà chúng tôi cũng có cậu, bây giờ tôi giao Tiểu Tuyết nhà chúng tôi cho cậu, mấy người mau dẫn nó rời khỏi đây, vĩnh viễn đừng bao giờ ở lại nữa!”.
“Bố, bố không đi, con cũng không đi, con ở lại với bố!”, Lâm Tuyết bướng bỉnh nói.
Lâm Y Quốc khẽ lắc đầu, bật cười sầu thảm: “Đứa nhỏ này, bố biết bệnh của mình, chắc cũng không chống cự được bao lâu, kiếp này của bố cũng xem như sống đủ rồi, chết thì chết”.
“Nhưng con còn trẻ, trước kia bố đã xin lỗi con một lần rồi, không muốn xin lỗi con lần hai, như vậy sau khi bố chết rồi cũng dễ ăn nói với mẹ con!”
“Bố, bố đừng nói nhảm, anh Diệp là một thần y, anh ấy có thể chữa khỏi bệnh cho bố!”
“Đứa bé ngoan, thật sự không cần, tình trạng của bố bản thân bố rõ, con mau đi nhanh lên!”
“Muốn đi hả, hôm nay đừng hòng đi nổi!”
Lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo.
Mọi người vừa quay đầu liền thấy mười mấy tên lưu manh tay cầm vũ khí gậy gộc xông vào sân.
Những người này chính là đám côn đồ của trưởng trấn, sau khi Vương Yến Phi và em trai bà ta bị đánh.
Em trai Vương Yến Phi liền gửi tin nhắn cho trưởng trấn.
Con trai trưởng trấn liền dẫn theo thuộc hạ qua.
“Xong rồi!”
Thấy nhiều người xông vào như vậy, sắc mặt Lâm Y Quốc lập tức trắng nhợt.
Vội vàng nói với Lâm Tuyết: “Tiểu Tuyết, mau dẫn các bạn của con đi ra cửa sau đi!” Nhưng Lâm Tuyết lại không có bất kỳ động tác nào. Còn Tiểu Vũ ở bên cạnh nhìn thấy nhiều người như vậy, mắt lập tức sáng lên. Vô cùng kích động nói với Diệp Viễn.